Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Hàn Sâm mặt không đổi sắc. Thanh âm kia là sức mạnh kinh khủng không thể chịu đựng nổi với người khác nhưng Hàn Sâm lại hoàn toàn không để tâm, chỉ cần ngưng thần chống đỡ, thanh âm kia lập tức biến thành tiếng muỗi vo ve, ngay cả chủng gen hắn cũng không cần sử dụng.
Phượng Phi Phi thấy Hàn Sâm chẳng những không chút phản ứng nào, lại còn nháy mắt với nàng, vừa kinh ngạc vừa nghỉ ngờ, cũng không khỏi sinh lòng háo thắng.
Lực Phượng Minh lại tăng cường, thâm nhập vào trong tiếng ca, giống như phượng minh cửu tiêu đột phá chân trời, như muốn dẫn Hàn Sâm vào trong vòng xoáy u minh.
Song người ngoài lại không nghe được chút nào, ngay cả đầu trọc ngồi bên cạnh Hàn Sâm cũng không hề phát giác, vẫn giữ biểu cảm si mê, lắng nghe tiếng ca kinh diễm của Phượng Phi Phi.
Hàn Sâm cũng ra vẻ không hề có cảm giác. Tuy hắn nghe được thanh âm kia nhưng nó lại khó mà dao động được hắn.
Phượng Phi Phi thấy Hàn Sâm vẫn luôn cười tửm tỉm nhìn nàng. Không biết vì sao, Phượng Phi Phi lại cảm thấy nụ cười kia chói mắt quá thể, không khỏi tiếp tục tăng cường Lực Phượng Minh.
Nhưng bất kể Phượng Phi Phi tăng cường Lực Phượng Minh ra sao, Hàn Sâm đều tỏ ra như không nghe được, một mực mỉm cười nhìn nàng, khiến Phượng Phi Phi hoài nghi có phải Lực Phượng Minh của mình xảy ra vấn đề gì hay không.
Mắt thấy một ca khúc sắp hát xong nhưng vẫn không thể khiến Hàn Sâm dao động, Phượng Phi Phi cũng bị khơi dậy lòng háo thắng mãnh liệt.
Khi câu hát cuối cùng cất lên, Phượng Phi Phi trực tiếp sử dụng kỹ năng hợp thể gen của nàng và Tiên Âm Phượng Hoàng - Loan Phượng Hợp Minh.
Loan Phượng Hợp Minh sinh ra sức mạnh sóng âm, đủ để chấn vỡ hợp kim cường độ cao. Tuy Phượng Phi Phi chưa dùng hết toàn lực nhưng sóng âm kinh khủng kia đã không thể hoàn toàn che giấu nữa, ngay cả tiếng hát của nàng cũng sinh ra chút biến hóa khác thường.
Lúc này đã có rất nhiều cao thủ chân chính phát hiện sự khác thường trong tiếng ca của Phượng Phi Phi, không khỏi khẽ nhíu mày, đều dồn ánh mắt về phía Hàn Sâm bị sức mạnh của Loan Phượng Hợp Minh trực tiếp công kích.
Hàn Sâm lại làm như không nghe được sóng âm kinh khủng kia, tùy ý sóng âm quét qua người hắn, vẫn ngồi ngay ngắn ở đó không hề nhúc nhích, mỉm cười nhìn Phượng Phi Phi.
Nhưng đầu trọc ngồi cùng bàn lại lập tức đưa hai tay bịt tai, trên mặt lộ rõ vẻ đau đớn, rõ ràng là vì khoảng cách giữa hắn và Hàn Sâm quá gần, chịu dư âm tác động.
Cũng may Phượng Phi Phi không hổ là một trong tam đại ca cơ, sức mạnh kinh khủng như vậy lại được thu liễm cực kỳ thoả đáng, một chút chấn động sinh ra hoàn toàn không đủ để thật sự tổn thương đầu trọc.
Song như vậy, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía bàn Hàn Sâm, lập tức biến bọn họ trở thành tiêu điểm.
Người bình thường đều nhìn về phía đầu trọc đang bịt tai, vẻ mặt đau đớn, mà những người quyền quý thật sự ý thức được vấn đề lại rất hứng thú nhìn Hàn Sâm.
Chuyên gia ca hát như Phượng Phi Phi lại dùng bí kỹ Loan Phượng Hợp Minh nhằm vào một người trong tiệc sinh nhật của mình, dù là ai cũng sẽ nảy sinh hứng thú với kẻ này.
Thần Nhất công tử đứng đằng xa nhìn Hàn Sâm như có điều suy nghĩ, gương mặt vẽ lên nụ cười mỉm.
Phượng Phi Phi cũng biết lần này mình hơi quá trớn nhưng thấy Hàn Sâm vẫn giữ nụ cười trêu tức ấy, nàng lại cảm thấy không cam lòng .
“Biết thế một câu Loan Phượng Hợp Minh cuối cùng ta đã dùng hết toàn lực.” Phượng Phi Phi cũng chỉ là ngẫm lại mà thôi. Uy lực của Loan Phượng Hợp Minh quá lớn, nếu dùng toàn lực thì cả hội trường đều sẽ bị liên lụy, đó không phải mong muốn của nàng.
“Sinh nhật vui vẻ nha cô.”
Phượng Phi Phi hát xong một bài, đã thấy có một bé gái xinh xắn tay nâng bánh sinh nhật đi lên sân khấu, đi tới trước mặt Phượng Phi Phi.
Hàn Sâm nhìn thấy cô bé kia, cơ thể đột nhiên run lên, đồng tử bất giác co lại, khóe mắt hơi ươn ướt.
Tuy cô bé kia chỉ chừng năm sáu tuổi nhưng dáng vẻ của nàng thực sự rất giống Hương Âm, rõ ràng chính là Tiểu Hương Âm phiên bản nhi đồng.
“Không thể nào… Chẳng lẽ Hương Âm… Hương Âm đã tử vong chuyển thế…” Hàn Sâm nhìn cô bé kia, chỉ cảm thấy tầm mắt hơi mơ hồ.
Nghĩ đến đủ chuyện trải qua cùng Hương Âm khi xưa, và Hương Âm đã đối xử với hắn tốt thế nào là trong lòng hắn lại đau như dao cắt.
Tuy Hàn Sâm vẫn chưa thể xác định cô bé kia chính là Hương Âm chuyển thế nhưng đã nhiều năm không có tin tức của Hương Âm, khả năng nàng đã chuyển thế là rất cao.
Hơn nữa khí chất và dáng vẻ của cô bé cực kỳ giống với Hương Âm, Hàn Sâm không nghĩ đến phương diện đó.
“Cám ơn ngươi Tiểu Âm.” Phượng Phi Phi thu lại ánh mắt nhìn về phía Hàn Sâm, ngồi xổm xuống cười nói với cô bé.
“Nàng tên Tiểu Âm sao?” Trong lòng Hàn Sâm lại rúng động.
Tuy tâm như sắt đá nhưng cũng không khỏi có những lúc đau lòng. Năm xưa, sự cảm động mà Hương Âm mang lại cho hắn là những thứ chưa từng có ở người khác.
Trong tiếng chúc mừng của mọi người, Phượng Phi Phi thổi tắt ngọn nến trên bánh sinh nhật, là tiêu điểm được vạn người ghé mắt, nhưng †rong mắt Hàn Sâm lại chỉ còn bóng dáng của một mình cô bé kia.
“Nàng có phải chị Hương Âm thật không?” Trong lòng Hàn Sâm cực kỳ xoắn xuýt, cũng không biết là tư vị gì.
Hàn Sâm vốn định rời đi sớm nhưng bây giờ lại từ bỏ ý định. Hắn chỉ muốn tìm cơ hội tiếp xúc với cô bé tên Tiểu Âm kia, xem rốt cuộc nàng có phải chuyển thế của chị Hương Âm hay không.
Song cô bé kia vẫn luôn ở chung với Phượng Phi Phi, mà Phượng Phi Phi bị một đám quan lại quyền quý bao vây. Với thân phận của Hàn Sâm và đầu trọc, căn bản không có tư cách bước vào cái vòng kia.
Hàn Sâm lại không thể đợi nổi nữa, mấy năm gần đây hầu như không còn chuyện gì có thể khiến tâm linh của hắn chấn động kịch liệt nữa, thế nhưng lúc này tâm linh của hắn lại rung động mạnh mẽ.
“Tiểu tình lang của ta… Ngươi muốn nàng sao? Vậy thì chiếm lấy nàng đi, chỉ cần ngươi bằng lòng, ta sẽ trợ giúp của ngươi, không cần phải sợ”” Ảo ảnh Đại Thiên Ma lại xuất hiện bên cạnh Hàn Sâm, dường như đang ôm lấy Hàn Sâm từ phía sau, tiến đến hắn bên tai nói bằng giọng điệu mị hoặc.
Hết chương 3094.
Bạn cần đăng nhập để bình luận