Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2739. Khoe khoang

“Cảm ơn ý tốt của ngươi, người nhà họ Đường không cần kẻ khác bảo
vệ.” Đường Minh Nhi rõ ràng hơi mất hứng, Ninh Bất Ngạo nói như thể
nàng chẳng làm được gì vậy.
“Ta không có ý đó. Hai nhà chúng ta là thế giao, giúp đỡ lẫn nhau cũng là chuyện nên làm mà.” Tuy Ninh Bất Ngạo kiêu căng nhưng cũng không ngu xuẩn, lập tức ý thức được mình nói sai, vội vàng sửa lời.
“Ý tốt xin nhận nhưng ta thật sự không cần giúp đỡ.” Đường Minh Nhi
nói rồi bèn kéo tay cậu bé bên cạnh bảo: “Tiểu Hoa, chúng ta đi thôi.” Ninh Bất Ngạo thấy tiểu mỹ nữ mình vẫn thầm ngưỡng mộ lại thân thiết với một đứa bé trai khác như vậy, trong lòng bỗng thấy cực kỳ khó chịu, đi tới đằng trước cậu bé, giả vờ kinh ngạc hỏi: “Tiểu huynh đệ này xưng hô thế nào nhỉ?”
“Hàn Tiểu Hoa.” Cậu bé nhìn Ninh Bất Ngạo, thuận miệng đáp.
Nghe được họ Hàn này, Ninh Bất Ngạo nhất thời cảm thấy tim mình hãng một nhịp. Hắn cực kỳ kiêng ky họ Hàn, tất cả là do một trải nghiệm khi hắn còn bé.
Nghĩ đến lần đó ở bờ biển, hắn bị cô con gái nhỏ ác ma nhà họ Hàn
quảng vào biển, ụp mặt vào nước chơi lướt sóng. Cho tới bây giờ, thi thoảng Ninh Bất Ngạo vẫn còn mơ ác mộng, đó là ký ức kinh khủng nhất khi hắn còn bé.
“Hàn Tiểu Hoa. Hình như nhà họ Hàn không có ai như vậy, chắc không phải người nhà họ Hàn đâu ha.” Ninh Bất Ngạo lục lọi trong trí nhớ một lần, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần không phải người nhà họ Hàn thì Ninh Bất Ngạo tuyệt không lo lắng.
Theo Ninh Bất Ngạo được biết, hiện giờ nhà họ Hàn cũng chỉ có một cô con gái, năm nay mới mấy tuổi, vốn không thể đi vào Tí Hộ Sở.
Nghe nói trước đây nhà họ Hàn có một đứa con trai nhưng không biết vì sao lại lạc mất. Ninh Bất Ngạo nhớ rõ cậu bé kia tên Hàn Phỉ, chứ không phải cái tên Hàn Tiểu Hoa vừa hề hước lại quê mùa như vậy.
Tiểu Hoa là biệt danh, chỉ người trong nhà mới được gọi Hàn Tiểu Hoa, người ngoài chỉ biết đến cái tên Hàn Phỉ, cũng chẳng trách Ninh Bất Ngạo lại không nhận ra.
“Người anh em Tiểu Hoa này, nếu ngươi có gì cần giúp đỡ thì cứ việc nói. Ninh Bất Ngạo ta không có bản lĩnh gì khác chứ giết mấy con dị sinh vật thì đơn giản, chém giết sinh vật Thần Huyết cũng dễ như trở bàn tay…” Ninh Bất Ngạo cười tủm tỉm nhìn Hàn Tiểu Hoa nói.
“Cảm ơn, ngươi đúng là người tốt, sau này có chuyện gì lại phải phiền
đến ngươi rồi.” Hàn Tiểu Hoa lễ phép nói.
Lúc ở Thánh Vực, dì Mị vẫn dạy Tiểu Hoa phải biết lễ phép với những sinh vật khác. Dù có chuẩn bị ăn tươi bọn họ cũng nhất định phải giữ gìn phong độ thân sĩ và tác phong nhã nhặn khi ăn.
“Sao còn phải đợi sau này chứ. Khu vực phía đông vừa phát hiện sinh vật Thần Huyết, ta đang chuẩn bị đi chém giết, cùng đi chứ.” Ninh Bất Ngạo mỉm cười nói.
Hắn rất tự tin về dung mạo và năng lực của mình, cho rằng chỉ cần biểu hiện ra thực lực mạnh mẽ của mình thì những cô gái tầm tuổi này như Đường Minh Nhi sẽ nảy sinh lòng mến mộ với hắn rất nhanh.
Hàn Tiểu Hoa không có hứng thú gì đối với việc chém giết sinh vật Thần Huyết. Sở dĩ hắn còn ở lại Tí Hộ Sở tầng một là vì còn chưa thể †ìm được đủ nhiều sinh vật Thần Siêu Cấp, bằng không đã lên Tí Hộ Sở tầng hai từ lâu rồi.
“Tiểu Hoa, nếu Ninh thiếu gia đã nhiệt tình như vậy thì chúng ta đi xem thử đi.” Đường Minh Nhi lại đột nhiên nháy mắt nói.
Nàng vốn băng tuyết thông minh, đương nhiên nhìn ra được Ninh Bất Ngạo có ý đồ với nàng. Nàng đã nghe nói người nhà họ Ninh kiêu ngạo tự luyến từ lâu, nếu không giải quyết phiền toái này thì e rằng sẽ bị Ninh Bất Ngạo quấn lấy, cho nên mới đột nhiên nói muốn đi xem thử nhưng trong lòng lại cất giấu suy nghĩ khác.
Ninh Bất Ngạo mừng thầm, triệu hoán ra hai tọa ky thú hồn cấp Thần Huyết nói: “Chỗ đó cách đây hơi xa, hai con tọa ky thú hồn Thất Huyết này tặng cho hai người làm vật cưỡi đi.”
Khoe khoang trắng trợn, Ninh Bất Ngạo luôn nghĩ, có ưu thế đương nhiên phải phô ra, khoe khoang bản thân cũng không có gì sai, quan trọng là phải có vốn liếng để khoe khoang.
Hai con tọa ky cấp Thần Huyết đã được coi là món tiền lớn. Dù sao chủng loại thú hồn đa dạng, thú hồn tọa ky Thần Huyết cũng là hiếm thấy.
“Không cần đâu. Tiểu Hoa có tọa ky, ta ngồi chung với hắn là được.” Đường Minh Nhi mỉm cười nhìn Hàn Tiểu Hoa nói.
Hàn Tiểu Hoa cũng không nói gì thêm, bèn triệu hồi tọa ky của mình ra.
Bùm!
Một con Hoàng Kim Song Đầu Long khủng bố xuất hiện trước mặt Hàn Tiểu Hoa, dọa cho thú hồn tọa ky xung quanh đều hí vang lui về phía sau. Nếu không phải chủ nhân cưỡng ép ra lệnh cho chúng dừng lại thì e rằng chúng đã quay đầu chạy mất từ lâu rồi.
Ninh Bất Ngạo trợn tròn mắt nhìn. Hắn chỉ thấy được thú hồn khủng bố hùng tráng như vậy ở chỗ trưởng bối nhà mình thôi, hơn nữa đó đều là
thú hồn ở Tí Hộ Sở cao cấp. Trong Tí Hộ Sở số một hắn còn chưa từng thấy thú hồn khí thế đáng sợ như vậy bao giờ.
“Đây… đây không phải thú hồn Thần Siêu Cấp đấy chứ? Không thể nào, chắc chắn chỉ là dáng vẻ hơi khủng bố mà thôi, không thể là thú hồn Thần Siêu Cấp được.” Tuy trong lòng Ninh Bất Ngạo rất hoài nghi nhưng cũng không tiện mở miệng hỏi đây là thú hồn gì, như vậy khiến hắn có vẻ ngu ngốc như nhà quê lên tỉnh.
“Chúng ta lên đường thôi.” Thấy Hàn Tiểu Hoa và Đường Minh Nhi đã vừa nói vừa cười ngồi trên lưng Hoàng Kim Song Đầu Long, Ninh Bất Ngạo bèn gượng cười nói.
“Vậy phiền ngươi đi trước chỉ đường đi.” Đường Minh Nhi cười nói.
Tuy trong lòng rất không thoải mái nhưng Ninh Bất Ngạo cũng chỉ đành ra lệnh cho quân đoàn của mình xuất phát, đốc thúc đội ngũ dùng hết tốc lực tiến về phía trước, lấy tốc độ của tọa ky Thần Huyết bỏ rơi con Hoàng Kim Song Đầu Long tốt mã dẻ cùi kia.
Nhưng bọn họ vừa xuất phát, chỉ thấy Hoàng Kim Song Đầu Long dang đôi cánh lớn, trong phút chốc đã bay lên bầu trời, tốc độ nhanh đến khó mà tin nổi. So với tọa ky Hoàng Kim Song Đầu Long, tọa ky Huyết Thần của hắn cũng trở nên chậm như rùa bò.
“Chẳng lẽ thật sự là thú hồn Thần Siêu Cấp à?” Ninh Bất Ngạo ngẩn ngơ.
‘Tâm trạng cực kỳ không tốt đi suốt một đường, Ninh Bất Ngạo còn tự an ủi mình: “Có lẽ thằng nhóc kia chỉ là khá may mắn, trưởng bối trong nhà đúng lúc ở gần hắn, cho hắn một thú hồn Thần Siêu Cấp mà thôi. Bàn về bản lĩnh thật sự, làm sao hắn có thể sánh bằng Ninh Bất Ngạo †a được? Đợi lát nữa chém giết sinh vật Thần Huyết, Đường Minh Nhi sẽ biết ai mới thật sự là tuổi trẻ tài cao.”
Tốc độ của tọa ky Thần Huyết cũng không chậm, chỉ hơn hai tiếng đã tới nơi, quả nhiên thấy dược một con dị sinh vật như titan đang ngủ trên sườn núi.
Ninh Bất Ngạo trực tiếp ra lệnh, xung phong dẫn đầu tiến lên, chỉ huy quân đoàn cùng nhau vây công sinh vật Thần Huyết kia.
Sinh vật Thần Huyết không ngừng gào rống dưới sự vây công của quân đoàn nhưng vẫn không thể đột phá nổi vòng vây, bị quân đoàn vây chặt lại.
Dưới sự chỉ huy của Ninh Bất Ngạo, thành viên quân đoàn tiến thối như thường, phối hợp khá ăn ý, sinh vật Thần Huyết không thể gây tổn thương cho bất cứ ai mà bản thân Ninh Bất Ngạo cũng rất sôi nổi, liên tục đả thương sinh vật Thần Huyết. Chỉ hơn nửa tiếng, họ đã chém giết thành công sinh vật Thần Huyết.
Ninh Bất Ngạo cực kỳ hài lòng với biểu hiện của mình, bất kể là chỉ huy hay thể hiện thực lực bản thân đều là phát huy vượt mức bình thường, khiến hắn cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
Hắn cười tủm tỉm xoay người đi về phía Hàn Tiểu Hoa và Đường Minh Nhi nhưng vừa đi được vài bước đã đột nhiên nghe được tiếng gầm giận dữ truyền đến từ trên không trung. Hắn bất giác ngẩng đầu nhìn lên, lập tức biến sắc.
Chỉ thấy dị sinh vật trông tương tự sinh vật Thần Huyết vừa nãy nhưng hình thể to lớn gấp đôi, như một ngọn núi nhỏ từ trên trời giáng xuống. Lúc này thành viên quân đoàn đều đang ăn mừng sau thắng lợi, căn bản không phòng bị chút nào, dị sinh vật cứ thế rơi xuống, sợ rằng cũng phải tử thương quá nửa.
“Chạy mau!” Ninh Bất Ngạo vừa chạy vừa gào lên nhưng những thành viên bình thường trong quân đoàn này nào có tốc độ phản ứng nhanh như vậy. Mắt thấy sắp bị cự thú từ trên trời giáng xuống đập trúng, Ninh Bất Ngạo vừa sợ vừa giận nhưng lại chẳng có cách nào cả.
Đột nhiên, chỉ thấy một bóng người lóe lên, cự thú đang giáng xuống kia lập tức khựng lại giữa không trung, không đập xuống nữa.
Ninh Bất Ngạo vừa kinh ngạc vừa hoài nghi, định thần nhìn lại đã thấy Hàn Tiểu Hoa đứng bên dưới cự thú, một tay nâng cự thú như ngọn núi nhỏ lại trông có vẻ rất nhẹ nhàng, mà thành viên quân đoàn gần đó đều sợ hãi nằm rạp trên đất. Cả đám mở to hai mắt nhìn Hàn Tiểu Hoa †ay nâng cự thú như nhìn thấy quỷ.
Hết chương 2739.
Bạn cần đăng nhập để bình luận