Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3468. Ngoại truyện 2: Vũ trụ của ta ở đó (2) - Kết Cục

Ầm!
Đúng lúc ta cảm thấy toàn thân mình lâng lâng như lướt trên mây, một tiếng nổ đột ngột vang lên, khiến linh hồn đang bay bổng của ta bị rơi từ thiên đường về chốn nhân gian.
Ánh sáng vàng lập loè khắp trời, Thần Long màu vàng kim vọt lên từ lòng sông, phần lớn thân nó dựng thăng, ngửa mặt lên trời, trông như một pho tượng vàng đang tỏ vẻ bất mãn với trời cao, những chiếc vảy rồng cũng lóe lên ánh sáng huyền ảo và lạnh như băng.
“Tiêu rồi… Có chủng gen lén lẻn vào thần mạch thôn phệ linh của thần mạch… Đã tiến hoá thành thú Phá Giới…” Kiếm Duy Nhất kinh hãi, tóm lấy Hàn Lâm, định phá không bỏ chạy.
Tuy nàng là con cưng của trời, thiên phú và xuất thân đều thuộc hàng thượng đẳng, có thể nói là sự tồn tại bất khả chiến bại so với bạn cùng trang lứa, nhưng nàng vẫn còn cách ngưỡng Phá Giới một khoảng vô cùng xa.
Tất nhiên ta cũng biết rõ sự đáng sợ của thú Phá Giới, trong lòng chợt thấy lo lắng.
Thật bất hạnh, điều ta lo lắng đã biến thành hiện thực một cách rất nhanh chóng. Một tiếng thét vang dội, con thú Phá Giới trông khá giống Hoàng Kim Long gầm lên, một chùm sáng màu vàng tụ lại trong miệng nó, lập tức bắn về phía ta và Kiếm Duy Nhất.
Chùm tia sáng vàng kim giáng xuống như một thứ ánh sáng chết chóc, ngay cả tốc độ bay nhanh nhất của Kiếm Duy Nhất cũng không thể tránh né nó.
“Nhớ cho kỹ, có một cô gái tên là Kiếm Duy Nhất từng thích ngươi, nhớ lấy dáng vẻ xinh đẹp hiện tại của nàng.” Kiếm Duy Nhất nở nụ cười xán lạn với ta, đột nhiên vận sức hất ta ra xa, sau đó rút kiếm trong tay ta, vạn làn kiếm quang bay lên khỏi người nàng, đối mắt với chùm sáng vàng chết chóc.
“Đừng…” Cơ thể ta lùi về sau trong không trung, mắt thấy kiếm quang trên người Kiếm Duy Nhất va chạm với chùm ánh sáng vàng kia.
Lúc này, kiếm quang vốn có sức mạnh vô địch bỗng giống như một tờ giấy, bị ánh vàng xé nát ngay lập tức, sắp sửa trút xuống cơ thể Kiếm Duy Nhất.
Khoảng cách quá xa, ta không nhìn rõ biểu cảm lúc này của Kiếm Duy Nhất, nhưng dường như ta đã thấy nàng quay đầu lại nhìn ta, ngay trước khoảnh khắc chùm sáng vàng dội xuống người nàng, dưới luồng ánh sáng vàng kim sáng chói chiếu rọi, rốt cuộc ta cũng thấy rõ nét mặt nàng.
“Tạm biệt…” Dường như ta vừa thấy nàng hé miệng nói ra hai chữ ấy, vẻ mặt nàng khi đó không cách nào tả lại được.
Ta cũng không thể nói rõ đó là vẻ mặt gì, nhưng khi nhìn vào nó, trong lòng ta cảm thấy đau lòng một cách khó giải thích, trong lòng dâng †rào sự không cam lòng và phãn nộ khó nói thành lời.
Ta hận, hận mình không thể tu hành, hận chính mình không có sức mạnh, thậm chí không cứu nổi một cô gái, ta chưa từng căm thù sự bất lực của bản thân như chính tại thời khắc này.
Ta dốc sức tung nắm đấm, mặc dù biết làm vậy là hoàn toàn vô ích, thậm chí ta còn không thể ngăn cơ thể mình tiếp tục bay ra xa.
Nhưng chính một giây sau, đột nhiên ta cảm thấy một luồng sức mạnh khó hiểu đang dâng tràn trong cơ thể mình, thúc đẩy thân thể ta giống như máy bay phản lực, lập tức phá không bắc ngược trở lại, lao về phía con thú Phá Giới như một cơn bão.
Ta không có thời gian để suy nghĩ xem sức mạnh này đến từ đâu, liệu có đủ mạnh để chống lại con thú Phá Giới hay không, ta chỉ biết liều mình đấm một phát vào thú Phá Giới.
Dường như thời gian xung quanh đang bị làm chậm lại, chùm sáng vàng không trút xuống người Kiếm Duy Nhất nữa, ta cũng đã vọt tới †rước mặt nàng, một tay kéo nàng nép vào người mình, tay còn lại nắm thành quyền, không chút do dự mà nện thẳng về chùm tia sáng đang quét tới.
Đùng!
Ánh sáng vàng vỡ tan khắp vùng trời, ta trơ mắt nhìn chùm sáng bị nổ tung bởi nắm đấm của mình, chính ta cũng không tin rằng con thú Phá Giới kinh khủng kia đã nổ banh xác dưới một quyền của mình, cứ như thể nó không phải một con thú Phá Giới hùng mạnh mà chỉ là một bức tượng pha lê dễ vỡ.
Ta ngơ ngác nhìn những mảnh ánh sáng lấp lánh đang tản ra khắp trời như thể mưa sao băng, khi xoay đầu lại, ta phát hiện Kiếm Duy Nhất đang nhìn ta bằng ánh mắt mơ màng, lòng ta không kìm được mà rung động, bá đạo ôm eo nàng, nói: “Không phải sợ, có ta ở đây rồi, không kẻ nào trong vũ trụ này có thể làm tổn thương đến nàng.”
Trong lòng đang kiêu ngạo đắc ý, ta còn muốn nói thêm hai câu, nhưng nguồn sức mạnh bên trong cơ thể đột nhiên mất tích không còn tăm hơi, khiến ta mất khả năng bay, rơi xuống một cách mất kiểm soát.
Hết chương 3466.
Bạn cần đăng nhập để bình luận