Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3022. Áo giáp hiện thế

Lực lượng trên người Tiểu Hoa dao động, không gian xung quanh như bị vặn vẹo theo, Thánh điện vốn đã bị phá hủy nay lại đần khôi phục trong ngọn lửa trắng đen đang cháy rực.
Không chỉ có Thánh điện, toàn bộ bóng tối ở Thánh vực cũng xảy ra biến hóa dưới sự tác động của lực lượng ấy.
Bóng tối vĩnh hằng thối lui, kiến trúc vốn đã đổ nát nay lại khôi phục nguyên dạng, cho dù là kiến trúc bị hủy hoại hay dấu vết mà năm tháng lưu lại đều được lực lượng thần kỳ khôi phục. Thánh vực từ một mảnh phế tích không thể tưởng tượng nổi dần trở lại thời kỳ huy hoàng.
Không lâu sau, bóng tối bao phủ toàn bộ Thánh vực đã hoàn toàn biến mất, toàn bộ tinh vực Đại Tịch Diệt đều khôi phục sức sống và vẻ đẹp
ban đầu của nó, nhiều sinh vật trên tinh cầu lại lan tỏa sức sống, công trình đổ nát cũng sáng bừng lên.
Ngay cả tượng đá bên trong Thánh điện cũng khôi phục như ban đầu, thứ duy nhất không trở về nguyên dạng chính là tượng đá của Tần Tu, mà Tiểu Hoa mặc khôi giáp lại đang trôi lơ lửng ở chỗ đó, sự khó diễm trên người dần biến mất.
“Tiểu Hoa, ngươi thành công rồi.” Lão Miêu bên cạnh trợn to hai mắt nhìn Tiểu Hoa, hắn hưng phấn la lên.
“Ta đã thăng cấp đến Chân Thần thật rồi” Tiểu Hoa hơi mừng rỡ, hắn nắm tay lại, cảm nhận lực lượng lớn mạnh đang lưu chuyển bên trong cơ thể.
“Không, không chỉ mỗi cấp Chân Thần thôi đâu, bình cảnh của thân thể ngươi là cấp Chân Thần, nhưng lực lượng áo giáp truyền cho ngươi lại vượt qua cái bình cảnh này. Thánh thể kết hợp với khôi giáp đã đủ để ngươi phát huy lực lượng mạnh hơn cấp Chân Thần.” Lão Miêu nói.
“Tên Tần Lam đó ở đâu? Ta phải báo thù cho đám dì Mị.” Tiểu Hoa siết chặt quả đấm, sát khí khủng bố lóe lên trong mắt.
“Hắn ở nơi đó…” Lão Miêu đứng trên đỉnh của Thánh điện, móng vuốt chỉ vào một hướng trong không trung.
Tiểu Hoa nhìn theo hướng móng vuốt của hắn chỉ thì lập tức nhìn thấy Thần Cung trong hư không.
“Hắn là Thần Linh? Thần miếu của hắn ở đâu?” Hai mắc Tiểu Hoa sáng quắc nhìn chằm chằm vào Thần Cung và hỏi.
“Hắn không phải là Thần Linh chân chính, chỉ là một tên phản đồ đáng xấu hổ của Thánh vực mà thôi. Lúc này hắn đang ngồi bên trong Thần Điện Gen, chỉ có tiến vào Thần Điện Gen thì ngươi mới có thể thấy hắn.” Lão Miêu trả lời.
“Thần Điện Gen sao?” Tiểu Hoa nhìn đăm đăm vào chỗ cao nhất trên Thần Cung, ánh mắt ngày càng kiên định, khí thế trên người ngày càng tăng.
“Âm!”
Khí tức trên người Tiểu Hoa bùng nổ như viên đại bác bắn vào không trung. Cơ thể hắn thoắt ẩn thoắt hiện như dịch chuyển tức thời tiến vào phạm vi của Thần Cung, nhanh chóng tiến đến Thần Điện Gen cao nhất trong Thần Cung.
Thần Cung xuất hiện đã lâu nên các tộc trong vũ trụ đã quen với sự †ồn tại của nó, thỉnh thoảng có một ít sinh vật tiến vào Thần Cung để cầu nguyện, hoặc cũng có sinh vật hùng mạnh đến để khiêu chiến với Thần Linh.
Một sinh linh Vũ tộc vừa mới tiến vào phạm vi Thần Cung, đang do dự không biết có nên đi vào Thần miếu để cầu nguyện hay không thì bỗng thấy một vệt sáng màu trắng xuất hiện trong không trung đang xông thẳng đến tầng trên của Thần Cung.
“Bay nhanh thế? Bộ muốn kịp giờ đi đầu thai à?” Vũ tộc nọ thầm mắng một câu, cho rằng chủ nhân của vệt sáng trắng kia đang muốn đến Thần miếu ở tầng trên để cầu nguyện.
Dù sao, trường hợp khiêu chiến Thần Linh cấp Hủy Diệt như Hàn Sâm đây, xưa nay bọn họ chỉ mới chứng kiến một lần.
Nhưng Vũ tộc nọ nhanh chóng phát hiện có điều gì đó sai sai, bởi vì vệt sáng trong trắng ngoài đen kia đã vượt qua Thần miếu cấp Tai Nạn và cấp Hủy Diệt và vẫn đang bay lên trên, nhìn dáng vẻ đó dường như đang hướng về Thần Điện Gen nằm trên tầng cao nhất của Kim tự tháp Thần Cung.
“Hắn muốn làm gì?” Vũ tộc có hơi ngạc nhiên.
Thực tế có rất nhiều người trong đại vũ trụ chú ý đến hành động của Tiểu Hoa, họ đều nghi ngờ nhìn hắn.
Lúc này, Cung chủ Trấn Thiên Cung cũng đang nhìn Tiểu Hoa, hắn càng nhìn thì sắc mặt càng quái lạ. Người hắn bỗng lóe lên dịch chuyển tức thời tiến vào một mật thất, nhanh chóng mở máy móc và lấy ra một bức tranh cuộn cổ xưa bên trong chuông đồng to lớn.
Hắn cầm cuộn tranh và dùng dịch chuyển tức thời để rời khỏi mật thất, sau đó nhìn chằm chằm bóng dáng Tiểu Hoa và nhanh chóng mở cuộn tranh trong tay ra.
Trên bức tranh vẽ một người đàn ông mặc khôi giáp, áo giáp bao lấy toàn thân người đó nên không thể thấy rõ khuôn mặt của hắn. Dù người ấy chỉ lẳng lặng đứng nơi đó nhưng lại như đang bay nhảy trên giấy, khí thế như xưng bá thiên hạ.
Cung chủ Trấn Thiên Cung nhìn người đàn ông mặc áo giáp trong tranh rồi lại nhìn Tiểu Hoa đang bay trên Thần Cung, sắc mặt ngày càng nặng nề.
Áo giáp trong tranh thì đen tuyền, nhưng áo giáp trên người Tiểu Hoa lại trắng thuần một mảnh, trừ điểm này thì hai người giống nhau như đúc, dường như được khắc ra từ một người.
“Cung chủ… Người nọ… Áo giáp kia…Thủ tọa Trấn Thiên Cung vội vàng đi đến trước mặt Cung chủ, người luôn luôn bình tĩnh như hắn nhưng hiện giờ lại không thể nói chuyện mạch lạc.
Không đợi thủ tọa Trấn Thiên Cung nói xong, một bóng người con gái cũng xuất hiện bên cạnh Cung chủ Trấn Thiên Cung, vẻ mặt nàng cũng mang đầy kinh sợ: “Áo giáp đó… Thật sự là thứ đó sao?”
“Khó nói được, trông thì rất giống nhưng lại có chỗ không giống.” Cung chủ Trấn Thiên Cung nhìn áo giáp trong bức họa.
Hắn lại nhìn Tiểu Hoa bên trong Thần Cung, vẻ mặt phức tạp cực kỳ, như thể không khẳng định ngay được.
Rất nhiều sinh vật cổ xưa trong đại vũ trụ đều lộ vẻ hoảng sợ khi nhìn thấy Tiều Hoa, ngay cả Nhân Đế đang ngồi trong cung điện Huyết Mệnh Giáo cũng kinh ngạc nhìn Tiểu Hoa.
Một người phụ nữ mặc quần áo màu đỏ cầm một chiếc dù màu đỏ chẳng biết đã đi đến bên cạnh Nhân Đế từ lúc nào, chiếc dù đỏ vẫn luôn che mặt nàng khiến nhìn không thấy rõ tướng mạo.
“Chủ nhân, thứ đó có phải là áo giáp của Thánh Chủ không?” Trong giọng nói của cô gái mặc đồ đỏ lộ vẻ nghi ngờ.
“Không biết.” Nhân Đế khẽ lắc đầu.
Cô gái mặc đồ đỏ lại nói: “Còn chưa tới mười hai canh giờ nữa là đã đến thời gian mà Hàn Kính Chi dự đoán, nếu đó thật sự là áo giáp của Thánh Chủ, Thánh Chủ lại thật sự chưa chết thì không chừng sẽ có cơ hội phá tan Thần Điện Gen. Nhưng hình như tất cả mọi thứ không hề liên quan đến Hàn Sâm, đáng tiếc chủ nhân đã trả giá nhiều Thánh huyết như vậy, cơ thể còn đang suy yếu. E rằng chúng ta đã bị Hàn KíÍnh Chi lừa gạt rồi, rõ ràng hắn đang lợi dụng Thánh huyết của chủ nhân vì lợi ích cá nhân của Hàn Sâm”
Nhân Đế chỉ khẽ mỉm cười: “Vậy chưa chắc, mặc dù ta không biết áo giáp đó có phải là đồ của Thánh Chủ hay không, cho dù chính là nó thì người mặc nó không thể nào là Thánh Chủ. Người đó có thể đánh bại Thần Điện Gen không vẫn còn là ẩn số, có lẽ đến lúc đó Hàn Sâm vẫn còn có chỗ dùng không chừng. Dù chúng ta bị gạt cũng chẳng sao, chỉ cần có thể phá hủy Thần Điện Gen thì tất cả đều đáng giá.”
“Sao ngươi có thể chắc rằng người mặc áo giáp đó không phải là Thánh Chủ?” Cô gái mặc đồ đỏ nghỉ ngờ hỏi.
“Chẳng lẽ ngươi đã quên rồi? Huyết mạch của ta đã cực kỳ gần với Thánh Chủ Tần Tu, nếu người bên trong áo giáp là Thánh Chủ thì tất nhiên ta sẽ cảm nhận được.” Nhân Đế bình tĩnh nhìn Tiểu Hoa đang bay đến Thần Điện Gen và nói tiếp: “Nhưng lúc này ta chẳng thể cảm nhận được mối liên hệ huyết mạch trên người hắn. Có lẽ hắn có một ít huyết mạch của Tần Tu, nhưng mà hắn chắc chắn không phải là Tân Tu.”
Tiểu Hoa đã bay đến Thần Điện Gen và đáp xuống quảng trường trước Thần điện trong ánh mắt kinh hoàng của vô số cổ lão.
Hết chương 3022.
Bạn cần đăng nhập để bình luận