Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1003: Hẻm Núi Thần Bí

Bảo Nhi ngồi ở trên chạc cây, hai tay ôm trái cây lớn màu đỏ, cắn một cái, lập tức chỉ thấy chất lỏng mang theo hương vị ngọt ngào theo khóe miệng của Bảo Nhi tràn ra ngoài, một mùi thơm lập tức xông vào mũi.
Cái miệng nhỏ nhắn của Bảo Nhi cộp cộp cắn không ngừng, một quả màu đỏ lớn chừng quả đấm, mấy ngụm đã bị cô bé nuốt vào bụng, còn chưa đã thèm thè đầu lưỡi liếm môi một cái, nhìn tới đám quả màu đỏ trên cây, mắt to đều bắn ra ánh sáng tham lam.
Ôm nhánh cây trèo lên trên, bàn tay nhỏ bé không ngừng bay múa, hái được một đống trái cây ôm vào trong ngực, cầm lấy một quả liền nhét vào trong miệng nhỏ nhắn, vừa ăn còn vừa mơ hồ gọi Hàn Sâm:
- Ba ba. . . mau tới ăn quả quả. . .
Hàn Sâm nghĩ thầm:
- Cũng may là con còn chưa quên lão cha này, nhưng mà cha con cũng không may mắn như con được, con có thể ăn, ba ba còn phải đối phó với những con khỉ kia.
Lúc này Hàn Sâm đã đi tới gốc cây Bảo Nhi đang ngồi, chỉ là hắn cũng không có tâm tình đi hái trái cây ăn, đàn khỉ màu xanh da trời đã xông tới, ít nhất cũng có hơn một ngàn con, đều đang trừng tròng mắt nhìn Bảo Nhi ngồi ở trên chạc cây há miệng lớn gặm trái cây.
Con Hầu Vương màu xanh da trời kia từ trong bầy khỉ đi ra, tức giận chỉ vào Bảo Nhi ở trên cây, nhảy nhót kêu to xèo. . .xèo, sau đó liền thấy đàn khỉ giống như thủy triều hung ác đánh tới, bốn phương tám hướng đều là khỉ hung mãnh duỗi dài nanh vuốt.
Mà con khỉ Vương kia, trên người cũng có ánh sáng màu lam tỏa ra, giống như là mở hack, lăng không đánh về phía Bảo Nhi vẫn còn đang gặm trái cây.
Hàn Sâm thò tay bế Bảo Nhi từ trên cây xuống, đồng thời mở ra Động Huyền Khí, khiến cho những con khỉ kia đều biến thành vừa điếc vừa mù, nhưng mà con khỉ Vương kia tựa hồ như có thể ở bên trong Động Huyền Khí nhìn thấy Hàn Sâm vậy, hung mãnh đánh tới Hàn Sâm, móng vuốt giống như là từng cái móc kim loại, muốn cào lên trên người Hàn Sâm.
Trong lòng Hàn Sâm cả kinh, lực lượng trên người bộc phát, vận chuyển Trường Sinh Chú cùng Bão Ngọc Nguyên Dương Công, thân hình đột nhiên tăng thêm tốc độ, tránh né một trảo này của Hầu Vương.
Hầu Vương bạo phát ra lực lượng vượt xa tưởng tượng của Hàn Sâm, nếu như không sử dụng trạng thái Siêu Cấp Đế Linh, Hàn Sâm căn bản không dám chính diện va chạm với nó.
Luận tốc độ, Hàn Sâm không theo kịp Hầu Vương, nhưng mà dựa vào những cây ăn quả đó che chắn, Hàn Sâm vừa bố cục vừa trốn tránh, Hầu Vương sợ làm bị thương cây ăn quả, trong lúc nhất thời cũng không đả thương Hàn Sâm được.
Bảo Nhi vẫn ôm một đống trái cây ăn, nhưng mà cô bé ăn cực nhanh, một đống trái cây rất nhanh đã bị cô bé ăn sạch sẽ, bụng nhỏ căng lên như cái trống, thoạt nhìn tựa hồ như xoay người đều có chút khó khăn, nằm ở trong ngực Hàn Sâm, bàn tay nhỏ bé mập mạp xoa bụng, lộ ra vẻ hạnh phúc thỏa mãn.
Hàn Sâm thì không có hạnh phúc như vậy, bị Hầu Vương đuổi chạy loạn khắp hẻm núi.
Chạy một đoạn vào trong hẻm núi, Hàn Sâm đột nhiên phát hiện ra phía trước xuất hiện một vật, đó là một bầu rượu bằng ngọc, thoạt nhìn óng ánh sáng long lanh hết sức đẹp đẽ.
Thế nhưng mà lúc này bầu rượu ngọc này lại có một nửa chôn dưới đất, chỉ có một đoạn ngắn miệng bình cùng nắp bình, còn có nửa thân bình lộ ra ở bên ngoài.
Mà bầu rượu ngọc thậm chí còn cao mười mấy mét, thoạt nhìn hết sức kỳ dị, cũng không biết là hạng người gì mới có thể dùng hũ rượu như thế này để uống rượu.
- Ở đây thậm chí còn có dụng cụ, chẳng lẽ ở trong hẻm núi có nhân loại hoặc là Dị Linh?
Trong lòng Hàn Sâm cả kinh, nếu như thật sự có người nào đó, chỉ sợ cũng là Dị Linh chiếm đa số, hắn cũng chưa từng thấy qua nhân loại dùng hũ rượu lớn như vậy.
Đi quanh bầu rượu một vòng, trốn tránh Hầu Vương công kích, sau đó lại bị bức ép đi về phía trước một đoạn, lại thấy được một cái bát đá khổng lồ nằm úp ngược ở trên mặt đất, cũng không nhỏ hơn bình ngọc là bao.
Hàn Sâm kinh ngạc trong lòng, một đường chạy tới, chỉ thấy bên trong hẻm núi này bình ngọc chén ngọc khay ngọc gì đó, bát đá đàn đá các thứ, rất nhiều vật kỳ dị đều nửa chôn ở dưới đất, thoạt nhìn hết sức cổ quái.
Thậm chí còn có một cái lư đồng cực lớn cao ba, bốn mươi mét nằm ở bên trong đám cỏ dại, bên trên có đầy rỉ đồng màu xanh, bốn phía còn có một vài loại đồ đạc như là đỉnh đồng và đồng tước.
Vật kỳ quái chỗ này đều có một điểm giống nhau, đó chính là lớn, thứ này lớn hơn thứ kia, coi như là chén rượu nhỏ nhất, đường kính cũng tới vài mét, căn bản không phải là đồ để cho nhân loại sử dụng.
Những vật này không biết là đã ở trong hẻm núi bao lâu rồi, đều bị chôn một nửa ở trong đất, bên trên cũng đã chất đầy tro bụi.
Các loại dụng cụ bằng ngọc thạch thì còn tốt, những vật làm bằng đồng kia đã hơn phân nửa đều là vết rỉ loang lổ, giống như là đã trải qua vô tận năm tháng mài mòn, tựa như đều sắp mục nát rồi vậy.
Thế nhưng mà Hàn Sâm một mực chạy tới mặt sau cùng hẻm núi, cũng không thấy có thân ảnh của nhân loại hay là Dị Linh, hẻm núi này bốn phía đều là vách núi, không có đường đi ra ngoài, chỉ có một con đường bằng đá lúc đến kia.
Mắt thấy Hầu Vương lại ép tới, mình cũng đã không có đường để đi nữa, tốc độ của con vật này thật sự là quá nhanh, ánh sáng màu lam trên người lập loè, quả thực giống như là mở ra bánh răng gia tốc, căn bản không phải là Hàn Sâm có thể sánh ngang.
Thân hình Hàn Sâm lóe lên, liền lăng không bay lên, không muốn tiếp tục dây dưa cùng con Hầu Vương kia nữa, muốn bay lên trên bầu trời mà đi, để cho Hầu Vương không có cách nào dây dưa với hắn nữa.
Hầu Vương nhảy lên một cái, muốn công kích Hàn Sâm ở trên không trung, Hàn Sâm lại vẽ ra một đường vòng cung ở trên không trung, tránh né nó nhảy lên tấn công, đắc ý hướng về Hầu Vương cười nhạo một tiếng:
- Con khỉ chết tiệt, ca ca biết bay, mày có biết không?
Thế nhưng mà sau khi Hầu Vương rơi xuống mặt đất, cũng không có biểu lộ phẫn nộ tức giận, trái lại lộ ra vẻ tựa như cười nhạo nhìn Hàn Sâm đang càng bay càng cao.
Trong lòng Hàn Sâm cảm thấy có chút không đúng, nhưng mà cũng không phát hiện ra bốn phía có cái gì khác thường, ở trong Động Huyền Khí, cũng không phát hiện ra ở trên không trung có dị sinh vật nào tấn công tới hắn.
- Aaa!
Mắt thấy đã sắp bay ra khỏi hẻm núi, Hàn Sâm lại đột nhiên cảm thấy giống như mình mới đâm vào một bức tường sắt, người đều sắp bị va nát, xương cốt cũng không biết đã gãy đi mấy cây, lập tức ôm Bảo Nhi ngã rơi xuống mặt đất.
Hàn Sâm cố gắng ổn định lại thân hình ở trên không trung, lại tránh thoát tấn công của Hầu Vương một lần nữa, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lại chẳng nhìn thấy cái gì cả.
Đừng nói là tường sắt, liền sương mù đều không có một tia, trên bầu trời chẳng có cái gì cả, Động Huyền Khí của hắn cũng không cảm giác được nơi đó có cái gì.
Hàn Sâm không tin quỷ quái một lần nữa bay lên, chỉ là lần này Hàn Sâm chú ý hơn một chút, chỉ là tới gần sờ soạng một cái, lại lập tức cảm giác được chỗ đó tựa hồ có một bức tường vô hình tồn tại, hơn nữa từ trên tường truyền đến một luồng lực cực lớn, lập tức bắn Hàn Sâm ra.
- Gặp quỷ rồi, là lực lượng nào đang phong tỏa bầu trời bên trên hẻm núi này?
Hàn Sâm kinh ngạc, lại từ những vị trí khác thử một chút, kết quả đều giống nhau, lực lượng vô hình bao phủ cả hẻm núi này, mặc kệ hắn từ nơi nào đều không bay ra được.
Con Hầu Vương kia thỉnh thoảng nhảy lên công kích hắn, Hàn Sâm chỉ có thể bay về hang động lúc đến, một mực bị Hầu Vương truy kích, thể lực của hắn không có khả năng một mực tiếp tục giữ vững, lui trước ra ngoài rồi nói sau.
Nhưng lúc Hàn Sâm thối lui đến trước vách núi, lại kinh hãi phát hiện ra, cái hang động lúc hắn đến kia vậy mà không thấy đâu nữa.
Hàn Sâm một quyền đánh lên vị trí nguyên bản là hang động, lại chỉ cảm thấy một luồng lực cực lớn bắn trở về, vách núi không hề bị hắn nổ nát, chính hắn lại bị phản chấn cho khí huyết sôi trào, nhịn không được phun ra một ngụm máu.
- CMN, đây rốt cuộc là nơi quái quỷ gì?
Trong lòng Hàn Sâm hoảng sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận