Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2371. Bình Hải Yêu

“Thánh vật quả nhiên là do mẹ của Bạch Dịch để lại sao? Sao nàng không trực tiếp giao thánh vật cho Bạch Dịch nhỉ? Thậm chí ngay cả địa điểm cất giấu thánh vật cũng không nói cho Bạch Dịch mà lại đi nói cho một người ngoài như Lam Hải Tâm, chẳng lẽ mẹ của Bạch Dịch thật sự chí công vô tư như một Thánh Nữ, một lòng chỉ nghĩ cho tộc Hải Yêu?” Hàn Sâm cứ cảm thấy sai sai thế nào đó.
Lão phu nhân tộc Hải Yêu thấy Hàn Sâm vẫn không động đậy, cũng không đáp lại lời Lam Hải Tâm, bèn nói với giọng khàn khàn: “Hoàng Tử điện hạ, huyết mạch của ngươi và Thánh Nữ không thuần khiết, cho dù ngươi biết chỗ cất giấu thánh vật, không có huyết mạch của Thánh Nữ hỗ trợ, ngươi cũng không thể mở ra thánh vật được. Lý do Thánh Nữ đại nhân tiền nhiệm không trực tiếp giao thánh vật cho ngươi là sợ ngươi khăng khăng cố chấp, bị thánh vật đả thương.”
Lúc này, Hàn Sâm mới hừ lạnh nói: “Sao ta biết được có phải do nàng vốn không muốn đưa thánh vật cho ta không?”
Lam Hải Tâm cảm thấy khó hiểu nói: “Ngay cả mẹ mình mà ngươi cũng nghi ngờ à? Thật chẳng xứng làm người, ta thấy tiếc thay cho Thánh Nữ đại nhân, uổng công nàng khổ tâm vì ngươi.”
Lão phu nhân tộc Hải Yêu cũng nói: “Hoàng Tử điện hạ đa nghỉ quá rồi. Nếu Thánh Nữ đại nhân tiền nhiệm không muốn giao thánh vật cho ngươi thì sao có thể thiết lập Thủy Tinh Cung thành chỉ có máu của ngươi mới mở được? Nàng chỉ sợ ngươi nóng vội, tự đi giành lấy thánh vật, bị thánh vật gây thương tích. Giờ ngươi cùng đi lấy thánh vật với Lam Thánh Nữ, huyết mạch của hai người hợp lại chắc chắn có thể khởi động thánh vật, lại không có nguy hiểm gì, đây cũng là điều mà Thánh Nữ đại nhân tiền nhiệm mong muốn.”
“Quả nhiên là cần máu sao? Ta cũng không phải Bạch Dịch thật sự, máu của ta có thể mở cửa Thủy Tinh Cung không?” Hàn Sâm thầm đau đầu, song lại nghĩ: “Có khi thiết kế mở cửa Thủy Tinh Cung là nhằm vào Hoàng Thể Bản Nguyên Thủy cũng không chừng, chỉ đành thử xem thế nào thôi. Nếu không được thì lại nói ta vẫn chưa đồng hóa Hàn Sâm hoàn toàn, thân thể vẫn còn trộn lẫn gen của Hàn Sâm, chờ sau đấy lại thử lại, kéo dài được lúc nào hay lúc đó.”
Hạ quyết tâm, Hàn Sâm bèn chậm chạp lết về phía cửa Thủy Tinh Cung, đồng thời kính Tử Đồng Thần Điệp trong mắt phải cũng chuyển động cực nhanh, đánh giá cửa thủy tinh trước mặt.
Cửa thủy tỉnh cao chừng hơn mười mét, có vẻ khí thế rộng lớn, lại thêm vầng sáng mông lung và lưu quang rực rỡ tràn ra từ bên trong, có vẻ mộng ảo đẹp đẽ khó mà miêu tả được.
Cửa chia làm hai cánh, trên các cánh cửa có điêu khắc hình cô gái tộc Hải Yêu, vừa nhìn đã thấy đây đúng là món đồ mà tộc Hải Yêu để lại, phong cách quá rõ ràng.
Hàn Sâm biết không phải tùy tiện nhỏ máu lên cánh cửa là có thể mở được cửa ra, chắc chắn đã có bố trí tương ứng, cho nên phải quan sát thật tỉ mỉ.
Dưới sự hỗ trợ của kính Tử Đồng Thần Điệp, Hàn Sâm nhanh chóng †ìm được một chỗ đặc biệt trên cánh cửa.
Trong bức phù điêu cô gái tộc Hải Yêu trên cánh cửa hai bên, hai tay các nàng đều vươn về phía trong, bốn con thú cùng nâng một bình thủy tinh, mà bình thủy tinh ở chính giữa của hai cánh cửa.
Kiểu dáng của bình thủy tinh khiến Hàn Sâm phải nhíu mày lần nữa, vì thoạt nhìn nó thật sự rất giống với bình thủy tinh được ngưng tụ ra từ Tinh Bích Thần Loa.
Bình thủy tinh cũng là dạng phù điêu, vị trí trung tâm miệng bình có một lỗ thủng cực nhỏ, nếu không chú ý thì hầu như không thấy được.
Nhưng Hàn Sâm lại nhìn thấy rõ ràng, cái lỗ đó là căn phòng tạo ra, không phải chỉ là ngẫu nhiên.
Đã có quyết định trong lòng, Hàn Sâm đi tới trước cửa, đưa tay phải về phía bức phù điêu bình thủy tinh. Trong lúc giơ tay phải ra, cánh tay đã hóa thành trạng thái nước dưới tác dụng của Hoàng Thể Bản Nguyên Thủy.
Một ngón tay đặt phía trên lỗ nhỏ, trực tiếp tách ra một giọt dịch thể từ ngón tay, để nó chảy vào trong lỗ thủng. Sau đó Hàn Sâm bèn thu tay lại, lùi về sau vài bước, nhìn vào cửa Thủy Tinh Cung.
Từ phản ứng của đám Lam Hải Tâm, Hàn Sâm biết mình không làm sai, song hắn vẫn chưa yên lòng được, còn đang suy nghĩ nếu lát nữa không mở được cửa của Thủy Tinh Cung thì hắn phải ăn nói thế nào.
Két két!
Trong lúc Hàn Sâm đang chuẩn bị tìm từ diễn đạt thì lại nghe được cửa Thủy Tinh Cung phát ra âm thanh chói tai, vậy mà lại mở ra từ giữa, cánh cửa dần đẩy vào trong.
Đám người tộc Hải Yêu và Lam Hải Tâm đều cực kỳ mừng rỡ, trông có vẻ hết sức kích động, Hàn Sâm cũng thầm ngạc nhiên: ‘Í trời, vậy mà cũng mở được à?”
Thật ra Hàn Sâm còn đang nghĩ không mở được thì tốt hơn, cảm giác bất an trong lòng hắn không hề biến mất, cách Thủy Tinh Cung càng gần, cảm giác này cũng ngày càng rõ rệt.
Cánh cửa mở rộng ra, tất cả mọi thứ trong Thủy Tỉnh Cung đều đập vào tâm mắt. Trong cánh cửa là đại điện vàng son lộng lẫy, hết thảy đều được đúc từ tinh thể, phía sau đại điện là một tế đàn, trên tế đàn đặt một bình thủy tinh tinh xảo, bên trong có ráng màu cuộn trào, một khoảng hỗn độn mông lung, có vẻ thần bí lộng lẫy khó mà miêu tả được.
Đám Lam Hải Tâm không chờ nổi nữa mà bước vào đại điện. Hàn Sâm do dự một lát cũng đi vào theo, có Tiểu Hồng Điểu ở đây, sự an toàn của hắn và Bảo Nhi sẽ không gặp vấn đề quá lớn.
Ly Ly sợ hãi đi bên cạnh Hàn Sâm, Hàn Sâm đi không nhanh lắm, vẫn nhìn đám Lam Hải Tâm trước mặt, song họ cũng không gặp phải nguy hiểm gì.
Cả đại điện sóng yên biển lặng, đám Lam Hải Tâm nhanh chóng đi tới phía trước tế đàn. Lão phu nhân tộc Hải Yêu nhìn chằm chằm vào chiếc bình nhỏ trên đài, kích động kêu lên: “Đúng rồi… Đúng rồi… Đó chính là thánh vật của tộc Hải Yêu chúng ta - Bình Hải Yêu… Tộc ta có hy vọng phục hưng rồi…”
Vừa nói, vừa kích động đến mức nước mắt lã chã, quỳ sụp xuống bái lạy Bình Hải Yêu.
Một đám tộc Hải Yên cũng cùng quỳ lạy với lão phu nhân kia, ngay cả Lam Hải Tâm cũng uyển chuyển thi lễ với Bình Hải Yêu.
Hàn Sâm không có tâm trạng đó, vẫn ngồi trên lưng Huyết Kỳ Lân đánh giá Bình Hải Yêu đó.
Chiếc bình chỉ to bằng bàn tay, dáng cổ cao hai tai, hai tai bình là hình hai cô gái Hải Yêu. Tuy kích thước rất nhỏ nhưng thủ công lại cực kỳ tinh xảo, hai cô gái Hải Yêu trông rất sống động, như là người thật đang hé miệng cười duyên.
Chiếc bình rất đẹp, thêm vầng sáng bên ngoài và lưu quang rực rỡ bên trong, thoạt nhìn thánh khiết tựa như tiên bảo. Song không biết vì sao, nhìn vào Bình Hải Yêu, Hàn Sâm lại có một loại cảm giác yêu dị không nói nên lời.
“Bạch Dịch, ngươi và ta cùng đi lấy bình thánh thôi.” Lam Hải Tâm đứng trước tế đàn không đi lên, mà xoay người nói với Hàn Sâm đứng phía sau.
Hàn Sâm khẽ nhíu mày. Bình Hải Yêu là đúng là bảo vật, hắn từng xem bằng kính Tử Đồng Thần Điệp. Món đồ mà ngay cả kính Tử Đồng Thần Điệp cũng không phân tích ra được thì chắc chắn là dị bảo cấp Thần Hóa.
Nhưng loại khí tức yêu dị trên Bình Hải Yêu lại khiến trong lòng Hàn Sâm thầm kiêng dè, không muốn mạo hiểm.
Thấy Hàn Sâm đứng đó bất động, Lam Hải Tâm nhíu mày nói: “Không phải ngươi muốn thánh vật à? Sao giờ lại lùi bước rồi?”
Hàn Sâm mỉm cười nói: “Tất nhiên là ta muốn thánh vật rồi. Nhưng ta chưa từng thấy thánh vật bao giờ, các ngươi thật sự chắc chắn rằng đây là thánh vật của tộc Hải Yêu sao?”
Hết chương 2371.
Bạn cần đăng nhập để bình luận