Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Ầm!
Thạch đăng đáp xuống nóc Thánh Điện, năm ngọn đèn một chủ bốn phụ đều cùng lúc tỏa ra ánh sáng chiếu rọi bóng tối, xung quanh sáng bừng lên giống như ban ngày vậy.
Hàn Sâm có thể nhìn thấy rõ Không Mị đang tuần tra trong bóng đêm,
hơn nữa còn có thể nhìn thấy vị trí lúc ban đầu của bia định mệnh. Cửu Thiên Đế và Đại Tiểu Kim Ngư đều ở đó không ngừng nhìn về phía bên này.
Hàn Sâm nhìn thấy Xích Khôi quay lại còn tưởng đám người Cửu Thiên Đế đã gặp phải đại nạn. Bây giờ xem ra không phải như vậy, mặc dù tình hình của bọn họ có hơi tệ nhưng vẫn chưa chết.
Ầm ầm ầm!
Toàn bộ Thánh Điện trong ánh nến đều rung lắc dữ dội, không phải là ảo giác mà là đang rung lắc thật. Đỉnh vòm cung điện khổng lồ kia mở ra giống như hoa sen, để lộ rất nhiều tượng đá bên trong Thánh Điện.
Ngọn thạch đăng kia chậm rãi đáp xuống tượng đá Tần Tu ở chủ vị, rơi xuống trên bàn tay đang đưa ra của tượng đá.
Hàn Sâm nhớ rõ, tượng đá của Tần Tu phải được thiết kế theo kiểu khoanh tay, nhưng hiện giờ bức tượng đá đó lại đưa một tay ra, rõ ràng khác với trước đây.
Nhưng Hàn Sâm tỉ mỉ quan sát lại không cảm thấy tượng đá này là vật sống, trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Thạch đăng rơi vào bàn tay của tượng đá Tần Tu, cả tượng đá đều bắt đầu bốc cháy giống như ngọn lửa của thạch đăng vậy.
Vù vùi! Vù vùi
Thạch đăng trong tay của Ma Nữ, Vô Nhãn, Xích Khôi và Lão Điêu cũng phá không bay lại đó. Có thể nhìn ra bốn ngọn thạch đăng đó cũng mạnh mẽ thoát khỏi sự khống chế của bọn họ, bay vào bên trong Thánh Điện.
Bốn tộc đăng phụ đều tự đáp lên đỉnh đầu của Phượng Hoàng, Quỷ Xa, Cửu Mệnh Huyết Miêu và Thánh Kỳ Lân, tượng đá của bốn Thánh Thú cũng bắt đầu bốc cháy giống như tượng đá của Tần Tu.
Năm bức tượng đá bốc cháy trong nháy mắt đã nhóm cháy toàn bộ Thánh Điện, khiến cho cả Thánh Điện đều chìm trong ngọn lửa Thánh, tượng đá của Thập Đại Thần Tướng cũng bị đốt cháy. Trong chốc lát toàn bộ Thánh Điện giống như một tòa thành với ngọn lửa Thánh đang bùng cháy, trông vô cùng thiêng liêng nghiêm trang.
“Haha… Hàn Sâm…Dù ngươi mạnh như thế nào đi nữa, thì đáng tiếc rằng vẫn không phải Thánh Thể, sẽ không có được sự công nhận của tộc đăng Thánh tộc, không những không khống chế được tộc đăng ngược lại còn khiến cho tộc đăng chủ mạnh mẽ rời khỏi ngươi mà bay về nơi ban đầu của Thánh Điện… Hiện giờ Thánh Đăng đã quay về cội nguồn, Thánh Điện hoạt động trở lại, chỉ cần đợi tiểu chủ nhân thăng cấp Chân Thần quay trở về là có thể nắm Thánh Điện trong tay, so tài cao thấp với những chư thiên Thần Linh kia lần nữa…” Lão Điêu vui mừng kêu lớn lên.
Cự thú Vô Nhãn cũng nói: “Hàn Sâm, hiện giờ ngươi cũng nên hiểu rõ, tiểu chủ nhân là Chúa Cứu Thế đã được định sẵn, là người đàn ông đã được định trước trở thành chủ của đại vũ trụ. Cho dù ngươi là cha của hắn cũng không thể cản hắn quật khởi được đâu.”
“Đến đi, Hàn Sâm, cùng bọn ta giúp đỡ tiểu chủ nhân đánh vỡ sự thống trị của Thần Linh, trở thành chủ nhân thật sự của đại vũ trụ.” Ma Nữ mỉm cười nhìn Hàn Sâm nói ra lời mời.
Hàn Sâm không để ý đến ba người bọn Ma Nữ, chỉ nhìn vào Thánh Điện đang bị đốt cháy như mặt trời kia, còn có từng bức tượng đá bên trong Thánh Điện, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên tộc đăng chủ và tượng đá của Tần Tu.
“Hàn Sâm, nhìn cho kỹ đi, huy hoàng của Thánh Vực chắc chắn sẽ xuất hiện trở lại từ trên người của tiểu chủ nhân… Không một ai ngăn cản nổi…” Lão Điêu cười lớn nói.
“Ta không biết Thánh Vực có thể huy hoàng lại hay không, cũng không biết Tiểu Hoa có thể trở thành chủ của đại vũ trụ hay không. Ta chỉ biết †a là cha của hắn, còn các ngươi là những kẻ trộm đã bắt mất con của †a, hơn nữa còn khiến con của ta phải làm chuyện nguy hiểm nhất thiên hạ này.” Hàn Sâm nhìn chằm chằm vào thanh đao trong tay, mở miệng chậm rãi nói.
“Đây cũng là chuyện không còn cách nào khác, chỉ có tiểu chủ nhân có tư chất như vậy, hắn là Chúa Cứu Thế do trời sinh, ngươi cũng nên cảm thấy tự hào về hắn…” Ma Nữ còn chưa nói xong thì bị giọng nói gắt gỏng của Hàn Sâm cắt ngang.
“Im miệng!” Ánh mắt Hàn Sâm lạnh lùng, giọng nói lạnh như đao vừa trầm thấp vừa đè nén nói: “Nói dông nói dài những thứ tự cho là đúng, làm ra những thủ đoạn hại người lại cho rằng là cao thượng. Các
ngươi muốn thứ gì đây? Đó là con của ta, đến ta cũng còn không nỡ để hắn gánh vác những tiếc nuối và ước mơ của ta, các ngươi lại tự quyết định buộc hắn mạo hiểm tính mạng đi làm Chúa Cứu Thế gì đó. Cứu cái con mẹ nó nhà ngươi ấy, muốn cứu con mẹ nó sao ngươi tự đi mà cứu, đừng có tùy tiện áp đặt ước mơ của mình lên đầu người khác. Lại còn cho một cái tên hay ho là Chúa Cứu Thế duy nhất, những lời nói vô sỉ như vậy cũng chỉ có các ngươi mới nói ra được, còn nói một cách vênh vang như thế. Đó chỉ là một cái cớ vô liêm sỉ dùng để che đậy sự yếu hèn, vô năng, nhát gan, sợ chết, sợ hãi đi lên phía trước của các ngươi mà thôi.”
Hàn Sâm ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào tượng đá Tần Tu, gắn từng chữ: “Con trai của Hàn Sâm ta chỉ cần sống vì chính bản thân hắn, chiến đấu vì ước mơ của bản thân hắn thôi.”
Thân đao kêu ù ù, hai tay Hàn Sâm nâng đao nhảy cao lên, chém một đao điên cuồng xuống Thánh Điện sáng bừng kia.
“Thánh Cứu Thế cái con mẹ nhà ngươi ấy!”
Hết chương 2962.
Bạn cần đăng nhập để bình luận