Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 766: Tiên Nhân Bổng

Tê giác màu trắng một mực hướng về phía trước tiến lên, phương hướng sắp đi, đúng là phương hướng Hàn Sâm muốn đi.
Thật vất vả mới gặp được sinh vật siêu cấp thần huyết mạnh mẽ mà còn dịu dàng ngoan ngoãn như thế này, Hàn Sâm liền muốn đi nhờ xe, tê giác màu trắng di chuyển mặc dù không thoải mái lắm, nhưng mà tốc độ lại không chậm, so với Kim Mao Hống còn nhanh hơn không ít.
Hơn nữa ngồi ở trên thân tê giác màu trắng, hình như có thánh quang bao phủ, mưa nắng đều không thể đến gần được, mà ngay cả bão cát kinh khủng kia, lúc đến trước mặt tê giác màu trắng, đều giống như gặp phải bức tường vô hình, liền tự động thổi qua bên cạnh.
Tê giác màu trắng đi sáu ngày sáu đêm, rốt cục cũng ngừng lại, chỉ thấy Hắc Sa Mạc phía trước, có một đồ vật giống như một cây trụ trời ngăn cản đường đi.
Hàn Sâm nhìn kỹ, mới phát hiện một ít gốc Tiên Nhân Bổng to lớn màu đen, chỉ sợ là cao tới mấy trăm mét, lớn vô cùng, trên đỉnh còn nở một đóa hoa trắng thánh khiết.
Nhưng mà Hàn Sâm đứng ở trên đỉnh đầu tê giác màu trắng, lúc nhìn thấy Tiên Nhân Bổng kia, sắc mặt lại trở nên có chút cổ quái, xa xa nhìn tới, Tiên Nhân Bổng to lớn kia càng giống như là một chỗ không thể diễn tả của người đàn ông, nhưng mà thế gian không thể có người đàn ông hùng vĩ như vậ được.
Lúc Hàn Sâm đang xuất thần, lại nghe thấy một tiếng chim hót vang lên, chỉ thấy ở bên cạnh Tiên Nhân Bổng to lớn đằng kia, có một con chim to toàn thân cháy lên ngọn lửa màu đen hừng hực xoay quanh bay múa, đúng là con chim to giống như Hắc Hỏa Phượng Hoàng mà bọn Hàn Sâm nhìn thấy ngày đó.
Chỉ là con chim to màu đen kia tựa hồ hơi sợ hãi tê giác màu trắng, lúc tê giác màu trắng đi đến bên dưới Tiên Nhân Bổng, chim to màu đen liền bay ra xa một đoạn, ở phía xa phát ra từng tiếng kêu to kỳ dị đối với tê giác màu trắng.
Tê giác màu trắng cũng không để ý đến nó, chỉ nhắm mắt lại nằm dưới Tiên Nhân Bổng nghỉ ngơi.
Trên bầu trời tựa hồ như có một đám mây đen đang lặng lẽ bay cao hơn một chút, Hàn Sâm nhìn thấy đám mây đen kia, trong lòng liền cả kinh.
Đám mây đen kia đúng là đám mây trôi qua lúc trước mà Hàn Sâm cảm ứng được, khí tức vô cùng kinh khủng ở bên trong vẫn còn ở đó, thoạt nhìn cũng là có ý đồ đối với gốc Tiên Nhân Bổng này.
Bông hoa trắng trên đỉnh Tiên Nhân Bổng tản ra mùi thơm kỳ dị, chỉ là mùi thơm kia, đã làm cho thân thể Hàn Sâm sinh ra phản ứng, có loại cảm giác bay bổng lâng lâng.
- Chẳng lẽ bụi cây Tiên Nhân Bổng này giống như cây đào kia, cũng là một cây dị chủng ở bên trong Tí Hộ Sở, có thiên đại tạo hóa?
Trong lòng Hàn Sâm vừa mừng vừa sợ.
Vui tự nhiên là có thể gặp lại thiên địa kỳ trân như vậy, kinh hãi là ở nơi này còn có ba con sinh vật siêu cấp thần huyết kinh khủng, khí tức đều vô cùng đáng sợ.
Có lẽ là con tê giác màu trắng này tương đối dịu dàng ngoan ngoãn, sẽ không thương hại tới bọn họ, nhưng con chim to lửa đen cùng sinh vật khủng bố bên trong mây đen kia chưa hẳn đã như thế.
Chuyện này còn không phải là chuyện mà Hàn Sâm lo lắng nhất, nếu như hắn muốn tự vệ, dựa vào Thánh Chiến Thiên Sứ cùng tiểu yêu tinh, không khó để rút đi.
Thế nhưng mà đã thấy được kỳ trân như thế, Hàn Sâm thật sự có chút không nỡ cứ rút đi như vậy, cũng muốn ở chỗ này nhìn xem, có thể nhặt được chút lợi lộc hay không, nhưng chỉ sợ tới lúc đó liền tê giác màu trắng dịu dàng ngoan ngoãn đều sẽ biến thành địch nhân.
Nhưng mà bây giờ nói vẫn còn sớm, Hàn Sâm liền ngồi ở trên thân tê giác màu trắng hấp thu hương hoa kia, tiến một bước tu luyện Động Huyền Kinh.
Mặc dù Động Huyền Kinh đã luyện thành đệ nhất trọng, mở ra đạo khóa gen thứ nhất, nhưng mà vì thể chất có hạn, thực sự không phải là hoàn toàn mở ra, chỉ là mở ra một bộ phận.
Nguyên bản Hàn Sâm cho rằng trước khi mình tấn chức thành Siêu Việt Giả, chỉ sợ là Động Huyền Kinh rất khó có tiến triển, nhưng mà sau khi hấp thu hương hoa kia, huyền quan đệ nhất trọng kia tựa hồ lại hơi hoạt động, mơ hồ lại có cảm giác mở ra.
Trong lòng Hàn Sâm mừng như điên, liền lưu lại ngày đêm hấp thu hương hoa kia.
Có tê giác màu trắng nằm ở dưới Tiên Nhân Bổng, mặc kệ là con chim lớn giống như Phượng Hoàng kia hay là sinh vật khủng bố ở bên trong mây đen, cũng không dám tới gần Tiên Nhân Bổng, khiến cho Hàn Sâm an tâm hơn không ít.
Chu Vũ Mị cũng cảm thấy chỗ tốt của hương hoa, cũng giống như Hàn Sâm bắt đầu tu luyện Luyện Khí Thuật của mình.
Bọn Tiểu Ngân Ngân đều không cần chỉ dạy, sớm cũng đã bắt đầu hấp thu hương hoa.
Hồ lô mà Hàn Sâm vẫn một mực mang theo trên người cũng đang yên lặng hấp thu hương hoa, nhưng nó hấp thu càng nhiều hơn, chính là khí tức đến từ Hàn Sâm.
Hôm nay toàn thân hồ lô đã biến thành màu vàng óng ánh, bên trong lộ ra vô số tơ vàng, ở dưới sự quan sát lâu dài của Hàn Sâm, khí tức sinh mệnh trong hồ lô này càng ngày càng mạnh.
Hàn Sâm hết sức tò mò, trong hồ lô này đến cùng là có cái gì, hắn đã thấy rất nhiều dị sinh vật do thực vật sinh ra, trong lòng suy đoán bên trong có thể là một sinh vật siêu cấp thần huyết còn sống, nếu như phá vỡ hồ lô đi ra, chính là siêu cấp thần huyết đời thứ hai mới sinh.
Chỉ là cái hồ lô này quá cứng rắn, Hàn Sâm làm như thế nào cũng nện không vỡ, muốn giải quyết nó bây giờ cũng không có cách nào, chỉ có thể đợi nó phá hồ lô chui ra.
Mấy người bọn Hàn Sâm ở trên lưng của con tê giác màu trắng hấp thu hương hoa tu luyện, cũng không cần lo lắng con chim to giống như Phượng Hoàng cùng sinh vật khủng bố bên trong mây đen, tu luyện vô cùng vui sướng.
Chỉ là hương hoa kia càng ngày càng mãnh liệt hơn, qua ba năm ngày sau, hương hoa lại dần dần chuyển nhạt, Hàn Sâm có thể thấy rõ ràng, ở bên trong đóa hoa đằng kia, một viên trái cây da nhăn nheo đang từ từ lớn lên, bên trong tràn trề sức sống, giống như có khí tức sinh mệnh vô cùng bắt đầu khởi động ở bên trong.
- Quả nhiên không phải phàm vật.
Sinh mệnh khí tức ở trong trái cây làm cho Hàn Sâm động tâm, đồ đạc tốt như vậy, nếu như có thể ăn vào, nói không chừng có thể hoàn toàn mở ra đệ nhất trọng, chính là hoàn toàn mở ra đệ nhất trọng khóa gen, nói không chừng sẽ có thể đạt tới cảnh giới phóng lực lượng ra ngoài.
Chỉ là con chim to lửa đen giống như Phượng Hoàng bên kia cùng sinh vật bên trong mây đen lúc này đều đã rục rịch, chim to không an phận thi thoảng phát ra tiếng kêu to, bên trong mây đen cũng liên tục có mưa phùn rơi xuống, trở nên càng thêm âm trầm.
Chỉ có tê giác màu trắng vẫn an tường nằm ở dưới Tiên Nhân Bổng, thoạt nhìn tựa hồ là đang say ngủ, khí tức sinh mệnh trong cơ thể giống như biển cả im im lặng lặng như thủy triều lên xuống, không nổi lên nửa phần sóng gió.
- Đi thôi.
Hàn Sâm mắt thấy trái cây trên dỉnh Tiên Nhân Bổng ngày từng ngày lớn lên, sắp tới thời điểm thành thục, liền mang theo Chu Vũ Mị rời đi.
Hắn có ý định muốn đoạt trái cây kia, nhưng mà thân thể của Chu Vũ Mị nhỏ như vậy, nhất định không chịu được giày vò, trước tiên dẫn cô ta ra, mới tiện toàn lực tranh đoạt trái cây kỳ dị kia.
- Trái cây bên trên Tiên Nhân Bổng kia nhất định là đồ tốt, chúng ta chờ ăn chút không tốt sao?
Chu Vũ Mị cũng không ngốc, tự nhiên nhìn ra đó là đồ tốt.
- Cô không sợ sẽ bị một cước đạp chết?
Hàn Sâm lộ ra vẻ mặt cổ quái nhìn Chu Vũ Mị.
- Con tê giác màu trắng này dịu dàng ngoan ngoãn như thế, nó sẽ không để tâm đi?
Chu Vũ Mị có chút chột dạ nói.
- Cho dù nó không giẫm cô. . .cô dám có ý định với trái cây kia, chỉ sợ là con chim lớn kia sẽ đốt cô thành than cốc.
Hàn Sâm bĩu môi một cái nói.
Thân thể Chu Vũ Mị lập tức run lên, nhìn thấy Hàn Sâm đã đi ra khỏi sống lưng của tê giác màu trắng, không dám một mình ở lại chỗ này nữa, mang theo quả cam nhỏ cùng đi theo.
Con chim to tựa như chim Phượng Hoàng cùng sinh vật khủng bố bên trong mây đen đều chú ý trái cây kia, không có có tâm tư đi để ý đến bọn họ, để cho bọn Hàn Sâm nhẹ nhõm rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận