Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 643: Không Linh Công Chúa

Dị Linh kia là nữ, trên người mặc áo giáp lụa mỏng màu bạc, lộ ra đôi chân xinh đẹp tuyệt trần, một đôi tai nhọn, sau lưng có đôi cánh như hồ điệp, tóc tím mắt tím, dáng vẻ nhỏ nhắn xinh đẹp, giống như một tinh linh.
Vương Vũ Hàng nhìn thấy rõ ràng nữ Dị Linh như tinh linh kia, lập tức cười khổ nói:
- Hiện tại tôi bắt đầu thấy hối hận rồi, nữ Dị Linh xinh đẹp như vậy, kiểu gì cũng phải liều mạng một lần, biết đâu lại thu phục được một Dị Linh chứ?
- Nếu chú nhỏ có hứng thú, hiện tại cũng có thể cùng tôi đi vào, mọi người dựa vào cơ duyên của mình.
Hàn Sâm mỉm cười nói.
- Được rồi, người Vương gia nói ra chưa bao giờ nuốt lời, Tiểu Hàn cậu tự đi đi.
Vương Vũ Hàng khoát tay nói ra.
Hàn Sâm cũng không khách khí, trực tiếp đi vào trong Thần Điện Dị Linh, Dị Linh kia nhìn thấy Hàn Sâm đi tới, lập tức vọt lên.
Dị sinh vật còn có đường lui, nó lại hoàn toàn không có đường lui, chỉ có thể tử chiến đến cùng.
Hàn Sâm cũng không dây dưa với nó, trực tiếp gọi Thái Âm và Thái Dương công chúa ra, để hai người bọn họ cuốn lấy công chúa Dị Linh như tinh linh kia, còn mình trực tiếp đi vào Thần Điện Dị Linh, tới trước tượng thần.
- CMN, mỹ nữ Dị Linh song sinh?
Vương Vũ Hàng thấy Âm Dương công chúa, hai mặt trợn trừng lên lớn hơn cả mắt trâu, miệng há ra cả nửa ngày vẫn không thể khép lại.
Công chúa Dị Linh như tinh linh kia muốn đi ngăn cản Hàn Sâm, nhưng lại bị Thái Âm và Thái Dương quấn quít lấy không thể xông qua được, Hàn Sâm trực tiếp đi tới trước tượng thần, tháo viên Linh Hồn Chi Thạch như được ngưng tụ từ mây khói trên trán tượng thần xuống.
- Không Linh nguyện dâng lên trung trinh với chủ nhân, mãi mai đi theo chủ nhân.
Công chúa Dị Linh như tinh linh kia lập tức dừng chiến đấu, đi đến trước mặt Hàn Sâm, quỳ một gối xuống, tay phải đặt trước ngực phát ra lời thề.
Vương Vũ Hàng nhìn cảnh tượng này mà ngây người, ngơ ngác đứng ở đó, nhìn Hàn Sâm đặt Linh Hồn Chi Thạch đặt lên trán Không Linh công chúa, một đám mây xuất hiện, sau đó Linh Hồn Chi Thạch và Không Linh công chúa đã biến mất không thấy bóng dáng.
- Tiểu Hàn. . . không không không. . . Hàn lão đệ. . . cậu đúng là thần, làm sao làm được vậy, dạy cho lão ca đi, tôi cũng muốn thu một mỹ nữ Dị Linh công chúa, nhưng mãi vẫn không thu được tới tay. . .
Vương Vũ Hàng đã chạy tới ôm chặt vai Hàn Sâm lắc lắc, trên mặt tươi cười, một chút phong thái của bậc trưởng bối đã không còn sót lại chút gì rồi.
- Việc này phải dựa vào nhân phẩm.
Hàn Sâm bất đắc dĩ nói.
- Nói đến nhân phẩm ấy mà, tôi ngày nào cũng cầu thần bái Phật, trước khi đi công kích Tí Hộ Sở hoàng tộc đều tắm rửa dâng hương, nhưng những Dị Linh đó đều không để ý tới tôi, cả đám đều lựa chọn tự bạo với Linh Hồn Chi Thạch. . .
Vương Vũ Hàng phiền muộn.
- Chú nhỏ à, chuyện này tôi thật sự không giúp được chú.
Hàn Sâm tỏ vẻ thương mà không giúp được gì.
- Đừng mà, truyền thụ chút kinh nghiệm đi mà, nếu không cậu bán cho tôi một cái cũng được.
Nước miếng bên miệng Vương Vũ Hàng đã sắp chảy xuống, hai mắt nhìn chằm chằm vào Thái Âm công chúa và Thái Dương công chúa, giống như có chút khó quyết định lấy hay bỏ, lại bổ sung một câu:
- Bán cả hai cho tôi cũng được, giá tiền dễ thương lượng, tuyệt đối không thành vấn đề.
- Chú nhỏ à, nếu không thì như vậy đi, lần sau nếu chú tìm được Dị Linh nào mình thích, trước tiên chú đến nói cho tôi biết một tiếng, tôi đi giúp chú lấy xuống Linh Hồn Chi Thạch, với nhân phẩm của tôi, cam đoan có thể giúp chú đạt được ước nguyện.
Hàn Sâm vội vàng thu Thái Âm công chúa và Thái Dương công chúa về.
Đùa gì thế, mình phải ăn biết bao đau khổ mới thu được đôi hoa tỷ muội Dị Linh này, sao có thể bán cho y được, bình thường có Thái Âm và Thái Dương nắm vai bóp lưng thoải mái biết bao, hơn nữa Thủy Tinh Cung rất lớn, hiện tại cũng chỉ có Tuyết Cơ, Thái Âm và Thái Dương làm việc, Hàn Sâm còn thấy quá ít đây, lấy đâu ra bán cho Vương Vũ Hàng.
- Cũng được, vậy hạnh phúc sau này của lão ca tôi đều nhờ cả vào cậu đấy.
Vương Vũ Hàng tiếc hận liếm môi một cái, giống như vô cùng tiếc hận vì không thể mua được Âm Dương công chúa.
Nhưng Vương Vũ Hàng vẫn rất hài lòng với việc Hàn Sâm đáp ứng lần sau giúp y đi lấy Linh Hồn Chi Thạch, y đã thấy tận mắt cảnh Hàn Sâm dùng Âm Dương công chúa để thu lấy Không Linh công chúa, Vương Vũ Hàng đã coi Hàn Sâm thành nữ thần may mắn chuyển thế, một mực lôi kéo không chịu thả Hàn Sâm, bảo là muốn lây dính chút vận may.
- Khụ khụ, chú nhỏ à, hiện tại đã thời đại nào rồi, chú đừng có mê tín thế mà.
Hàn Sâm bị một người đàn ông lôi kéo, luôn cảm thấy có chút quái quái.
- Hàn lão đệ, cậu còn rất trẻ, hơn nữa vận khí quá tốt, không biết người không có vận khí sống như thế nào đâu. Tôi nói với cậu nhé, lão ca tôi đây từ nhỏ vận khí đã rất không tốt. Khi còn bé lúc đi học phân chỗ ngồi, cả lớp có hai mươi lăm nam sinh và hai mươi ba nữ sinh, trường học quy định một nam một nữ ngồi cùng bàn, nhưng lại thừa hai nam sinh nên chỉ có thể ngồi cùng một chỗ, đây là dùng rút thăm để quyết định, sau đó người ngồi cùng nam sinh khẳng định có tôi. Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng được ngồi cùng bàn với nữ sinh. . . khổ lắm. . .
Vương Vũ Hàng nói đến mức nước mắt đều sắp tuôn ra rồi, không đợi Hàn Sâm nói chuyện, Vương Vũ Hàng lại tiếp tục nói:
- Còn có khi chơi trò chơi, không nhắc tới chuyện cùng một tổ nam sinh, đó là khẳng định, nếu như có lần trong lớp có bạn học xin phép nghỉ không tới, có một người phải tạo thành một tổ với giáo viên, người kia nhất định là lão ca tôi, lão đệ à, cậu không biết loại khổ này đâu.
- Còn có sau khi tôi lớn lên, mua xổ số chưa từng trúng qua, đánh bài chưa từng thắng nổi, đi ra ngoài đánh tiểu quái thú lại dẫn tới một đàn đại quái thú, giết dị sinh vật không được thú hồn, cầm Linh Hồn Chi Thạch cũng không thu được Dị Linh, lão ca tôi đây tin số mệnh, không thể không tin, hiện tại gặp lão đệ, lão ca tôi cuối cùng cũng gặp được cứu tinh rồi. . .
Vương Vũ Hàng nước mắt nước mũi ròng ròng, nắm thật chặt tay của Hàn Sâm rồi sờ sờ, giống như một tên lưu manh ba mươi năm, cuối cùng cũng tìm được vợ vậy, nói gì cũng không chịu buông tay.
- À thì. . . chú nhỏ à. . . trong nhà tôi có có chút việc. . . nếu không hôm khác chúng ta lại tán gẫu nhé.
Hàn Sâm càng nghe càng cảm giác không đúng.
Vương Vũ Hàng này thực sự là một siêu cấp quỷ xui xẻo, Hàn Sâm cảm giác nếu mình tiếp xúc thời gian dài với y, nói không chừng vận khí của mình cũng sẽ chạy mất, hắn vẫn nên mau chóng cách xa y một chút thì tốt hơn.
Thế nhưng Vương Vũ Hàng lại gắt gao nắm chặt tay của Hàn Sâm, dáng vẻ như gặp được tri kỷ, muốn nói chuyện nhân sinh với Hàn Sâm vậy.
Hàn Sâm cố rút nhiều lần, mãi mà vẫn không thể rút tay mình lại
Rống!
Đột nhiên, một tiếng thú rống chấn động thiên địa, ngay cả Hàn Sâm đều cảm giác đầu óc ong ong, thiếu chút nữa đã chóng váng đến mức ngã trên mặt đất.
- Không được!
Sắc mặt Hàn Sâm đại biến, không chỉ linh giác của hắn cảm ứng được nguy hiểm, mà ngay cả tiểu Ngân Hồ cũng đã nhe răng nhếch miệng, phát ra tiếng ô ô trầm thấp, đây là đang cảnh báo với hắn.
Hàn Sâm vội vàng chạy ra khỏi Thần Điện Dị Linh, Vương Vũ Hàng cũng cảm giác được chuyện không ổn, cùng đi theo Hàn Sâm chạy ra.
Hai người nhìn lên không trung, cả hai đồng thời đều ngây ngốc đứng đó.
Sau khi Dị Linh bị Hàn Sâm thu lấy đi, dị sinh vật trên Thần Vực Đảo có lẽ đã bỏ chạy tứ tán, hiện tại những dị sinh vật kia thực sự bỏ chạy, tuy nhiên lại có một con dị sinh vật to lớn từ trên trời hạ xuống, xuyên qua tầng mây trùng trùng điệp điệp, bay tới Thần Vực Đảo.
Thiên hỏa xích hồng chiếu đỏ rực nửa bầu trời, uy áp kinh khủng khiến người ta không hít thở được, trong nháy mắt, thân ảnh kinh khủng kia đã ầm ầm đã rơi vào trong Tí Hộ Sở kim loại, khiến cho cả tòa Thần Vực Đảo đều run lên ba lần, thân thể khổng lồ kia cách hai người Hàn Sâm chưa tới 20m, đôi mắt như hỏa diễm thiêu đốt nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận