Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3194. Du học

Tần Bạch nghe vậy cười khổ nói: “Ta bây giờ liên tục rời khỏi hoàng cung rất khó khăn. Lần này vất vả lắm mới tìm được nhiều cớ để xuất cun gặp ngươi, phụ hoàng sao có thể cho phép ta với ngươi đi ra ngoài du học?”
“Thử một chút xem, có thể cha ngươi sẽ đồng ý thì sao? Đúng rồi, lúc ngươi cầu xin phụ hoàng có thể nói cho hắn biết, nói Kiếm tiên sinh cũng sẽ cùng đi.” Hàn Sâm cười nói.
“Ai, lời này ta cũng không dám nói với phụ hoàng, hắn sẽ mắng ta không biết phấn đấu.” Tần Bạch thở dài nói.
“Thử một lần sẽ có cơ hội, không thử thì chắc chắn sẽ không có cơ hội. Dù sao ta đã gợi ý cho ngươi, còn có làm hay không thì phải xem
Ai”
chính bản thân ngươi thôi.” Hàn Sâm dang tay nói. “Ngươi nắm chắc bao nhiêu phần trăm?” Tần Bạch cắn răng hỏi.
“Năm mươi phần trăm.” Hàn Sâm lừa gạt nói, dù sao cũng có năm mươi phần trăm cơ hội cho đến khi chẳng có chuyện gì có kết quả.
Tần Bạch nghe xong tinh thần chấn động: “Đã có năm mươi phần trăm cơ hội, ta đây sẽ liều mạng chịu bị mắng một trận, thử một chút xem.”
Sau khi tiễn Tần Bạch đi, Hàn Sâm trở lại lâu đài cổ, thấy Bảo Nhi đang cầm một thanh kiếm gỗ chơi đùa, chính là thanh kiếm của Kiếm Bất Cô.
“Không phải là bảo ngươi trả lại cho Kiếm tiên sinh sao?” Hàn Sâm kỳ quái hỏi.
Bảo Nhi nói: “Kiếm tiên sinh nói hắn không cần nữa, vốn dĩ đây là quà dành cho ta, không cần phải trả lại.”
Hàn Sâm trầm ngâm trong chốc lát, lúc này mới đi về phía gian phòng của Kiếm tiên sinh.
Hàn Sâm gõ cửa, giọng của Kiếm tiên sinh từ bên trong truyền tới: “Cửa không có khóa, công tử mời vào.”
Hàn Sâm đẩy cửa đi vào, thấy Kiếm tiên sinh đang cầm kim chỉ may vá quần áo, không khỏi cảm thấy hết sức cổ quái.
Vị đệ nhất cường giả đế quốc Đại Tần này, là nhân vật thậm chí có thể dùng kiếm ý áp chế thần linh, sao lúc này lại giống như một người đàn ông nội trợ vậy.
“Công tử mời ngồi.” Kiếm tiên sinh vừa khâu vá quần áo vừa nói.
“Kiếm tiên sinh, gần đây ta định đi xa, không biết có thể mời tiên sinh đồng hành không?” Hàn Sâm nghiêm nghị hỏi.
“Tại hạ là nô bộc mà công tử đã mua, công tử có chuyện gì chỉ cần phân phó là được.” Kiếm Bất Cô lại không để ý nói.
“Nơi ta muốn đi là Tam Thập Tam Thiên, chắc tiên sinh cũng không xa lạ gì đúng không?” Hàn Sâm nhìn Kiếm Bất Cô nói.
Kiếm Bất Cô nghe vậy buông kim chỉ trong tay xuống, nhìn chằm chằm Hàn Sâm nói: “Ngươi muốn dẫn Tần Bạch đi Tam Thập Tam Thiên?”
“Mặc dù Tam Thập Tam Thiên nguy hiểm trùng trùng, nhưng ta tự có biện pháp bảo vệ, không cần quá lo lắng. Tần Bạch là thái tử Tần quốc, cũng là tương lai của Tần quốc, đối với hắn, có thêm chút kinh nghiệm chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu, Kiếm tiên sinh nghĩ sao?” Hàn Sâm thuận miệng nói.
“Mặc dù nói như vậy, nhưng nơi đó quả thực quá nguy hiểm. Ta đã từng đi qua Thất Trọng Thiên, suýt nữa đã không còn mạng quay về, huống chỉ ngươi và hội Thần Loạn còn có ân oán, đến đó không khác nào dê vào miệng cọp.” Kiếm Bất Cô nói.
“Nếu tiên sinh đã từng tới đó, vậy thì hẳn là hiểu rất rõ nơi đó. Ta chưa từng đến đó bao giờ, không biết tiên sinh có thể giới thiệu một chút không?” Hàn Sâm cười nói.
Kiếm Bất Cô nhớ lại chốc lát nói: “Bên trong Thất Trọng Thiên đều là người lưu lạc, tất cả các vị thần được tôn thờ đều là tà thần của hội Thần Loạn. Nơi đó khác với đại vũ trụ đế quốc, nhân loại lưu lạc và chủng gen đều cực kỳ hung ác. Hơn nữa bởi vì chịu ảnh hưởng của lực lượng thần bí từ Tam Thập Tam Thiên, con người và chủng gen nơi đó cũng xảy ra chút dị biến. Ngươi đã chứng kiến sức mạnh của Lowe Kidd, hẳn là hiểu rõ chủng gen nơi đó đáng sợ đến mức nào.”
“Trừ những điều này ra, ở đó còn có rất nhiều thứ đáng sợ chưa được biết đến. Ngay cả thần linh ở đó cũng có thể mất mạng, huống chỉ là Tần Bạch.” Mặc dù Kiếm Bất Cô đã từ bỏ ước nguyện, không hề để ý đến chuyện Tần quốc nữa, nhưng dù sao hắn cũng là người Tần, trong lòng vẫn một lòng hướng về Tần quốc.
“Ân oán của ta và hội Thần Loạn không cần phải lo lắng, ta tự có cách giải quyết, chắc sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến lần này.” Dừng một chút, Hàn Sâm lại nói: “Hơn nữa lần này đi, ta cũng chỉ muốn xem Nhất Trọng Thiên, sẽ không tiến sâu vào bên trong, cho nên cũng sẽ không có nguy hiểm quá lớn. Nếu như tiên sinh bằng lòng đi cùng, có thể trông coi Tần Bạch một chút, vậy hiển nhiên là không gì tốt hơn nữa rồi.”
Kiếm Bất Cô nhìn Hàn Sâm không nói gì, chẳng qua là trong mắt mang theo chút ý tứ kỳ quái: “Ta đã sớm nói rồi, mạng này của ta là do công †ử mua về, công tử có lệnh xin cứ phân phó là được.”
“Vậy được, xin tiên sinh chuẩn bị một chút, bất kể Tần Bạch có đi hay không, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ xuất phát.” Hàn Sâm dứt lời liền đứng dậy cáo từ rời đi.
Buổi tối hôm đó, có người đêm khuya xông vào lâu đài cổ Phượng gia, đánh một vật vào trong gian phòng của Kiếm Bất Cô. Không lâu sau, Kiếm Bất Cô rời khỏi lâu đài cổ Phượng gia, nửa đêm đi ra ngoài, cũng không biết là đi đâu.
Hàn Sâm đã sớm nhìn thấy tất cả, nhưng hắn không đuổi theo để điều tra.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Sâm đã nghe thấy giọng nhảy nhót vui sướng của Tần Bạch: “Hàn Sâm, ngươi ở đâu? Sao còn chưa thức dậy? Nhanh nhanh chuẩn bị một chút, chúng ta phải lên đường rồi.”
“Sao ngươi lại tới sớm vậy?” Hàn Sâm ngáp đi ra, thấy Tần Bạch với dáng vẻ cực kỳ hưng phấn, cũng biết Cảnh Chân đế đã cho phép hắn đi du học rồi.
“Hàn Sâm, ngươi đúng là thần, lúc trước phụ hoàng còn không đồng ý, nhưng mà ta nghe theo lời ngươi, nhắc tới Kiếm tiên sinh, phụ hoàng lại không lập tức từ chối ta, nhưng mà cũng không đồng ý, ta còn tưởng không có hy vọng. Ai biết sáng sớm hôm nay, phụ hoàng để Bách Lý thái phó truyền lời, cho phép ta với ngươi cùng đi du học.” Tần Bạch nhìn Hàn Sâm bằng vẻ mặt sùng bái.
“Trong dự liệu.” Hàn Sâm vô cùng thản nhiên nói.
Tần Bạch còn muốn nói gì đó, lại thấy Bảo Nhi cũng đi ra, hắn lập tức sợ hãi núp phía sau Hàn Sâm, cười gượng gạo chào hỏi: “Bảo Nhi, xin chào.”
“Thái tử, xin chào, đã lâu không đánh cờ cùng nhau rồi, hay là chúng ta chơi vài ván đi?” Bảo Nhi nháy mắt nói.
“Không… Không… Ta và Hàn Sâm còn có chuyện quan trọng phải làm, hôm nay không chơi cờ được rồi, để hôm khác đi.” Sắc mặt Tần Bạch lập tức tái nhợt, vội vàng lắc đầu nói.
“Bảo Nhi, đồ đạc của ngươi đã chuẩn bị xong chưa?” Hàn Sâm cố nén cười hỏi.
Bảo Nhi cúi đầu nhìn một chút, tay trái ôm Tiểu Phi Ngư, tay phải ôm Tiểu Miêu, sau đó gật đầu nói: “Đã sắp xếp xong rồi.
Tần Bạch nghe thế sắc mặt lập tức thay đổi, sợ hãi nói: “Bảo Nhi còn nhỏ như vậy mà cũng đi du học cùng sao?”
“Đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, đưa nàng đi ra ngoài học thêm kiến thức cũng rất tốt.” Hàn Sâm cười nói.
Bảo Nhi không nói chuyện, chẳng qua là nhìn Tần Bạch cười như không cười.
Bây giờ Tần Bạch đã có chút hối hận, sớm biết tiểu ma đầu này cũng đi, hắn đã chẳng hưng phấn như vậy.
Trong lòng Tần Bạch đã quyết định, dọc đường đi nên bớt trêu chọc tiểu ma đầu này, hơn nữa tuyệt đối không thể đồng ý chơi cờ với nàng.
Mọi người thu dọn đồ đạc xong, đang chuẩn bị lên đường, nhưng chưa rời khỏi lâu đài cổ Phượng gia đã trông thấy hai người một nam một nữ chờ ở bên ngoài lâu đài.
Tần Bạch nhìn kỹ, một người chính là Bách Lý Thiên Nhai - vị thái phó mà hắn kính nể nhất, một người khác là người mà hắn sợ nhất - thái phó Cổ Tự Chân, hắn lập tức cảm giác chuyện này không ổn.
Bách Lý Thiên Nhai và Cổ Tự Chân cùng nhau hành lễ với Hàn Sâm, có điều ánh mắt bọn họ đều không tự chủ được mà nhìn thoáng qua Tiểu Phi Ngư trong lòng Bảo Nhi.
Hiện nay Tiểu Phi Ngư này đã chấn động đại vũ trụ, gần như không người nào không biết. Chỉ có cái tên ngu si dốt nát Tần Bạch này là không xem trận chiến, nên không biết Tiểu Phi Ngư, còn tất cả những người khác đều biết rất rõ.
“Hàn tiên sinh, bệ hạ ra lệnh cho chúng ta đi du học cùng thái tử điện hạ, sẽ không quấy rầy đến tiên sinh chứ?” Bách Lý Thiên Nhai vừa nói xong, khuôn mặt Tần Bạch lập tức hoàn toàn xụ xuống.
Hết chương 3194.
Bạn cần đăng nhập để bình luận