Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Kengl
Thấy nha tiễn sắp trúng đỉnh đầu của Tiểu Kim Ngư, một thanh đao cắt ngang nha tiễn, trực tiếp chém cho nha tiễn bay ra, Tiểu Kim Ngư cũng trốn đến bên Đại Kim Ngư.
Hàn Sâm cầm đao Nhân Quả Báo Ứng đứng đó, nhìn tên mặt chó và nói: “Ngươi tên là gì, là ai ở trong Thánh Vực này?”
Tên mặt chó này hẳn là một Dị chủng, đã vậy còn là cấp Chân Thần, chắc hẳn là một người có chút danh tiếng trong Thánh Vực.
“Chỉ là một Tinh Tộc, là người hầu của Thánh Vực, không xứng để biết được tên của bản đại gia.” Tên mặt chó bắt lấy nha tiên bay ngược trở lại, trong mắt lóe lên một tia nham hiểm. Hắn kéo cung tên một lần nữa, lần này nhắm thẳng vào Hàn Sâm.
Khi cung tên càng lúc càng bị kéo ra xa, Hàn Sâm cảm thấy sức mạnh trên cung tên càng ngày càng lớn, khiến người ta cảm thấy tim đập nhanh, như thể một con rắn độc có thể bay ra bất cứ lúc nào.
“Sức mạnh của tên mặt chó này chỉ ở mức trung bình trong số các Chân Thần, sức mạnh còn không bằng ta, nhưng thanh cung tên kia có vẻ hơi kỳ lạ.” Hàn Sâm nhìn chằm chằm vào cung tên, thầm nghĩ.
‘Tên mặt chó cười hả hê, nha tiễn nanh trong tay rời khỏi dây cung. Nha tiền kia lóe lên trên không trung rồi biến mất, như thể xuyên qua thời không rồi xuất hiện trước mặt Hàn Sâm.
“Hừm, muốn chết sao.” Tên mặt chó kia cười lạnh khi thấy Hàn Sâm sắp bị mũi tên bắn trúng.
Nhưng trong giây tiếp theo, tên mặt chó lại nhìn thấy Hàn Sâm đã đến bên cạnh mình, mà cơ thể Hàn Sâm bị nha tiễn bắn trúng lại dần dần biến mất.
Rắc!
Hàn Sâm tát một cái vào mặt tên mặt chó, lập tức khiến cho cả người tên mặt chó bay lên, đập vào cột đá, mà cung tên trên tay hắn cũng bị Hàn Sâm lấy đi.
“Ngươi thực hành mấy trò rẻ tiền thì cũng được, nhưng sử dụng cung †ên thì còn kém xa, để ta dạy cho ngươi biết cái gì mới là cung chỉ đạo chân chính.” Hàn Sâm cầm cung tên trong tay, kéo căng dây, nhắm vào tên mặt chó đang lăn người đứng dậy.
‘Tên mặt chó đang định tức giận hét lên, nhưng khi nhìn thấy cung tên
nhắm vào mình, thì trong lòng rất sợ hãi. Trong chốc lát, cả người hắn
đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy như bị ai đó bóp nghẹt cổ họng, đế cả hít thở cũng rất khó khăn.
Tên mặt chó có một cảm giác kỳ lạ, như thể chỉ cần hắn chuyển động nhẹ một chút thì mũi tên kia sẽ bắn xuyên qua đầu hắn, vì vậy nên tên mặt chó đứng đó không dám động đậy, mô hôi tuôn ra như mưa.
“Làm sao có thể chứ… chỉ là một tên người hầu Tinh Tộc thôi mà… sao có thể lợi hại như vậy chứ…” Tên mặt chó chảy mồ hôi ròng ròng, nhưng cũng không dám nhúc nhích, chỉ thầm kinh sợ trong lòng.
Hàn Sâm đang định bắn chết tên mặt chó này, thì đột nhiên cảm thấy Truyền Tống Trận chuyển động, chỉ thấy một vài người xuất hiện trên Truyền Tống Trận. Hóa ra là nhóm mấy người Đại quốc sư Cổ Uyên.
Đại quốc sư Cổ Uyên cũng hơi giật mình khi nhìn thấy Hàn Sâm. Bọn họ đi thẳng một đường đến đây, mà không hề dừng lại, vậy mà Hàn Sâm đang ở trước mặt bọn họ này lại đi vào Thánh Vực trước. Chuyện này thực sự hơi kỳ lạ.
Đại Kim Ngư nhìn thấy sinh vật khác xuất hiện, bơi đến bên Hàn Sâm cùng Tiểu Kim Ngư, cảnh giác quan sát bọn họ.
“Hàn Thần Phụ, tình hình ở đây là thế nào?” Đại quốc sư Cổ Uyên nhìn Hàn Sâm và Đại Kim Ngư, lại nhìn tên mặt chó bị cung tên chỉ vào, mỉm cười hỏi.
Hàn Sâm nói: “Không biết tên Dị chủng này có nguồn gốc thế nào, trốn sau cột đá bắn lén. Quốc sư đợi một lát, đợi sau khi giải quyết tên Dị chủng này xong, ta sẽ nói chuyện với ngươi.”
“Một tên người hầu Tinh tộc mà lại dám nói khoác không biết ngượng. Nếu ngươi dám động vào một sợi tóc của ta, mẹ ta sẽ dạy ngươi cho biết thể nào là chết mà không có chỗ chôn.” Tên mặt chó nghiến răng nghiến lợi.
“Ồ, mẹ ngươi là ai vậy?” Hàn Sâm sư nhìn tên mặt chó, thích thú hỏi.
Tên mặt chó nghiến răng hét lên: “Mẹ của ta là Nguyệt Ảnh Thần, nếu ngươi dám động vào ta, nàng sẽ khiến ngươi chết không toàn thây.”
“Nguyệt Ảnh Thần? Trong Thánh Vực có nhân vật như vậy sao? Chưa từng nghe nói đến.” Hàn Sâm suy nghĩ một chút, trong số Thập đại Thần Tướng và Tứ Thánh Thú, hình như không có nhân vật nào như vậy.
Đại quốc sư Cổ Uyên hơi ngạc nhiên nhìn tên mặt chó hỏi: “Mẹ của ngươi là Nguyệt Ảnh Thần?”
“Đúng vậy, mẹ của ta chính là Nguyệt Ảnh Thần, ta là Kỳ Ca. Nếu đã biết mẹ ta lợi hại tới mức nào, sao còn không nhanh trả cung tiễn Khuyển Nha cho ta, nếu không sẽ khiến ngươi chết không toàn thây.” Thấy có người biết tên mẹ của mình, tên mặt chó đắc ý hét lên.
Hàn Sâm liếc nhìn Đại quốc sư Cổ Uyên, đến giờ hắn chưa từng sợ ai cả, mà chỉ muốn biết Nguyệt Ảnh Thần kia này là người thế nào.
Đại quốc sư Cổ Uyên mỉm cười, nói với Hàn Sâm: “Ngươi chưa nghe nói về Nguyệt Ảnh Thần, nhưng ngươi chắc hẳn đã nghe đến cái tên Nha Thiên Cẩu nhỉ?”
“Nha Thiên Cẩu, một trong Thập đại Thần Tướng của Thánh Vực?” Hàn Sâm nói.
“Đúng vậy, Nha Thiên Cẩu chính là người gác cửa của Thánh Vực. Nguyệt Ảnh Thần là vợ lẽ của hắn, cũng là một Dị chủng Chân Thần, nhưng cả hai không phải cùng một chủng tộc. Nhìn từ ngoại hình của hắn, đúng là trông giống như con lai của Nha Thiên Cẩu và Nguyệt Ảnh Thần.” Đại quốc sư Cổ Uyên nhìn Kỳ Ca, nói.
“Ngươi nói đúng, đó là cẩu tạp chủng của Nha Thiên Cẩu và Nguyệt Ảnh Thần.” Một giọng nói vang lên từ cánh cửa của Thánh Vực, một bóng người dần dần hiện ra.
Mấy người Hàn Sâm và Đại quốc sư Cổ Uyên nhìn sang, chỉ thấy người bước ra khỏi bóng tối là một lão nhân râu tóc bạc trắng, nhưng xương cốt của hắn cực kỳ hùng vĩ, trông khí thế đến mức khiến người ta kinh ngạc. Dù chỉ có đi tới một mình, nhưng lại giống như Đế Hoàng đi tuần tra, có được khí thế khó có thể giải thích được.
“Cửu Thiên Đế!” Nhóm mấy người Đại quốc sư Cổ Uyên và các cường giả Thần Hóa của Tộc Hoàng Cực nhìn thấy ông lão kia xong đều thay đổi biểu cảm, thậm chí có một cường giả Thần Hóa còn nghẹn ngào. kêu lên.
“Chẳng lẽ, không ngờ trong đại vũ trụ ngày nay, vẫn có sinh vật nhận ra bản đế” Cửu Thiên Đế nhẹ nhàng nói.
Hết chương 2927.
Bạn cần đăng nhập để bình luận