Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1806. Tim đập

Quái vật nhỏ đổi hướng kêu hai tiếng về phía Hàn Sâm và lsa như đang thúc giục bọn họ nhanh chóng đi vào.
Isa không vội vàng tiến vào cái kén lớn mà trái lại đi đến bên cạnh Hàn Sâm, thấp giọng nói: “Hiện giờ tình huống không rõ, chỉ bằng ta và ngươi buông bỏ ân oán trước kia xuống, tạm thời hợp tác được không?”
Hàm Sâm hơi ngẩn ra, không thể tin được Isa sẽ hợp tác với hắn, đánh giá Isa từ trên xuống dưới rồi nói: “Ta cũng có ý này, nhưng mà đã hợp tác, chúng ta có nên thẳng thắn hỗ trợ lẫn nhau hay không?”
“Có ý gì đây?” Isa mặt không chút thay đổi hỏi lại.
Hàn Sâm chỉ chỉ lỗ tròn của cái kén lớn: “Đừng nói với ta ngươi không biết nó là gì.”
Lúc này quái vật nhỏ lại kêu hai tiếng về phía Isa, thanh âm có chút táo bạo, quái vật xung quanh đều rống về phía đám người Hàn Sâm như thể nếu bọn họ không đi vào thì sẽ xé bọn họ thành từng mảnh nhỏ mà ăn.
“Nơi này không phải chỗ nói chuyện, chúng ta vào đã rồi nói.” Isa nói xong thì nhảy người lên một cái, bắt lấy một sợi tơ rồi nhảy vào lỗ tròn để đi vào bên trong.
Hàn Sâm suy nghĩ một lát, đang định nhảy người vào thì lại cảm thấy phía sau bị cái gì đó kéo một cái, vì vậy mà không thể nhảy lên.
Xoay người nhìn lại, chỉ có con quái vật nhỏ kia ở phía sau cắn áo giáp của hắn.
Thấy Hán Sâm xoay người nhìn nó, quái vật nhỏ vươn đầu đến trước lòng bàn tay Hàn Sâm, hé miệng ra, một thứ rơi vào tay hàn Sâm.
Sau đó quái vật nhỏ lại gầm lên với Hàn Sâm hai tiếng, những quái vật khác cũng gầm với Hàn Sâm, thúc giục Hàn Sâm nhanh chóng tiến vào lỗ tròn.
Hàn Sâm nao nao, nhìn thoáng qua vật trong tay, phát hiện thấy là một quả cầu tròn to bằng quả bóng bàn, cầm lên mềm mềm lại có tính đàn hồi giống như quả bóng vậy, toàn thân trong suốt không có màu, cũng không biết đây là cái gì.
Hàn Sâm liếc mắt nhìn quái vật nhỏ một cái rồi thu hồi cái quả cầu kia, tiếp tục nhảy lên, bắt lấy một sợi tơ rồi đi vào theo lỗ tròn.
Bởi vì khắp nơi đều là từng vòng tơ bện lại, cho nên bò lên cũng không khó, chỉ hơi tiêu hao thể lực một chút.
Hàn Sâm ngẩng đầu nhìn lên trên, chỉ thấy đại khái ở vị trí cách đây một trăm mét là điểm cuối cái lỗ tròn này, nhưng mà vị trí gần đỉnh của cái lỗ lại có một cánh cửa.
Công tước Iwaki, Vichy và thượng tộc kia là những người nhanh nhất, đã bò đến cái chỗ cánh cửa.
Hàn Sâm không nhanh không chậm tiếp tục bò lên trên, chờ lúc hắn đến cửa thì thấy nhóm bốn người đều đứng cách cái lỗ ở vị trí gần, nhưng không vào bên trong.
Bùm!
Hàn Sâm đang chuẩn bị đi vào trong thì đột nhiên nghe được một tiếng nổ, sau đó cả cái kén khổng lồ lắc lư.
Hắn cúi đầu nhìn xuống phía dưới thì đường đi đã biến mất không thấy đâu nữa, hình như là cái kén khổng lồ này đã trở về mặt cát rồi.
“Hiện tại xem như chúng ta ngồi chung một thuyền, có vinh cùng vinh có nạn cùng chịu, cho nên chúng ta cần phải thống nhất hành động, kịp thời ứng phó với nguy hiểm sẽ xảy ra.”
Vichy gật đầu nói: “Công tước Iwaki nói không sai, chúng ta đều rơi vào nguy hiểm, chỉ có chung sức hợp tác mới có thể tìm được con đường sống.”
“Quả nhiên Vichy công tử là người thông minh.” Công tước Iwaki khen một câu, ánh mắt lại nhìn về phía Hàn Sâm, Isa và thượng tộc mắt ưng mỏ điểu hỏi: “Các ngươi cảm thấy thế nào?”
“Ta không có ý kiến gì” Thượng tộc mắt ưng mỏ điểu vội vàng nói.
“Ta cũng không có ý kiến.” Ngoài dự kiến của Hàn Sâm, Isa cũng đồng ý.
Nhưng mà Isa lại nhanh chóng nói tiếp: “Nếu hợp tác thì đương nhiên cũng cần thống nhất hành động, nếu không thì không cần hợp tác nữa”
Công tước Iwaki nghe vậy, không đợi Isa nói tiếp đã lập tức tiếp lời: “Không tồi, người chỉ huy thống nhất hành động cũng rất cần thiết, Iwaki ta thân là công tước của Rebet tộc, thủ hạ dưới tay ta đâu chỉ dưới trăm vạn, coi như đã có một chút kinh nghiệm và kiến thiến thức, tạm thời để ta chỉ huy trước thế nào?”
“Công tước Iwaki, ngươi nói vậy là không đúng rồi, ai có thể đi đến nơi này, người nào người nấy cũng xuất thân danh môn, thủ hạ dưới tay vô số, so kinh nghiệm chỉ huy và kiến thức, tại ha tự thấy bản thân cũng không kém hơn bất kể kẻ nào.” Vichy thản nhiên nói.
“Dĩ nhiên không ai dám nghi ngờ học vấn của Vichy công tử, các vị đều là người có thân phận, dĩ nhiên cũng không kém Iwaki ta.” Công tước Iwaki dừng lại chút, ánh mắt dừng ở trên người Isa, cười nói: “Nhưng mà nơi này có hai tộc nhân của Rebet, để ta làm chỉ huy sẽ thuận tiện hơn một chút.”
Hiển nhiên Công tước Iwaki muốn ỷ vào nhân số ưu thế của bộ tộc, khống chế cục diện nơi này trước, tranh thủ một ít quyền lợi.
Ai mà biết được Vichy còn chưa kịp nói gì thì Isa đã mở miệng nói: “Ta cảm thấy người có thể đảm nhiệm vị trí chỉ huy phải là người có tài năng, kiến thức và năng lực đều là xuất chúng nhất. Ta cảm thấy trong năm người chúng ta, chỉ có hắn thích hợp nhất, nếu muốn chọn chỉ huy, ta bầu hắn một phiếu.” Nói xong, Isa lấy tay chỉ về phía Hàn Sâm.
Hàn Sâm không khỏi nhíu mày, Vichy và công tước Iwaki vốn cũng không để ý tới hắn, nhưng Isa vừa nói như vậy, ánh mắt của bọn họ đều đổ dồn lên người Hàn Sâm, trong mắt hiện lên địch ý và xem xét.
“Làm sao một chủng tộc nho nhỏ ai cũng chưa nghe nói tới có tư cách làm chỉ huy của thượng tộc chúng ta được chứ?” Thượng tộc mắt ưng mỏ điểu khinh miệt nói.
Trước đó hắn đã giao thủ với Hàn Sâm, mà Hàn Sâm chỉ trốn tránh, cũng không chịu đánh trả làm cho thượng tộc mắt ưng mỏ điểu cực kỳ khó chịu.
“Ta thấy hắn rất thích hợp. Trong chúng ta, bất kể ai chỉ huy, chỉ sợ đều có người không phục, nếu không chọn ra người mạnh nhất, vậy chọn một kẻ yếu nhất là tốt nhất.” Không biết Vichy có tâm tư gì mà cười †ủm tỉm nói.
“Không được, việc này không phải trò đùa, sao cho thể chọn một kẻ yếu nhất làm chỉ huy, đây không phải là mang nhóm ta đi chịu chết hay sao? Việc này tuyệt đối không được.” Công tước Iwaki biến sắc, lập tức lắc đầu nói.
“Nếu công tước đại nhân cảm thấy hắn không được, ta đây đành cố đảm đương làm chỉ huy vậy.” Vichy vừa cười vừa nói
Công tước Iwaki sắc mặt âm trầm, lạnh giọng nói: “Vichy công tử làm chỉ huy, chỉ sợ là tất cả mọi người không phục.”
“Nói vậy chỉ có ngươi làm chỉ huy mọi người mới phục?” Vichy cười lạnh nói.
“Các ngươi đừng bàn cãi nữa, dù sao ngoại trừ hắn làm chỉ huy ra, người khác làm chỉ huy thì ai ta cũng không đồng ý, các ngươi không muốn cho hắn làm chỉ huy, vậy thì bọn ta rời khỏi đây là được rồi.” Isa bình tĩnh nói
Công tước Iwaki và Vichy nghe Isa nói như vậy thì đều nhíu mày, đặc
biệt là công tước Iwaki. Một tộc nhân của Rebet tộc lại không ủng hộ
hắn khiến trong lòng hắn rất phãn nộ, nếu không phải đang ở chỗ này, hắn đã sớm ra tay giáo huấn Isa rồi.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều im lặng, không một ai lên tiếng nữa.
Thình thịch… Thình thịch… Thình thịch…
Đột nhiên một âm thanh kỳ lạ ở trong cái hang kia vang lên, âm thanh ấy giống hệt như tiếng của một trái tim đập, cực kỳ có tiết tấu.
Hết chương 1806.
Bạn cần đăng nhập để bình luận