Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1939. Ngọc bài Xung Hư

Thấy Hàn Sâm ngây ra, dường như Hải Nhi càng chắc chắn hơn, lạnh nhạt nói: “Chỗ này không phải nơi để nói chuyện, chúng ta ra ngoài tìm chỗ nào đó nói chuyện đi.”
“Ta nghĩ ngươi nhận lầm người rồi. Ta không hiểu ngươi đang nói gì cả.” Hàn Sâm nhún vai đáp lại.
Hải Nhi bĩu môi nói: “Ngươi giả bộ thêm nữa cũng vô ích thôi. Ta chính là Đại Đạo Thiên, cho nên không có cái gì có thể qua được mắt ta đâu. Ngươi có tin là ta sẽ vạch trần chuyện của các ngươi cho các vị Phật Vương đó hay không? Ngươi với Phật Nữ Bất Ngữ có kết cục thế nào, †a nghĩ ngươi còn biết rõ hơn ta đúng chứ?”
Không đợi Hàn Sâm đáp lời, Hải Nhi lại nói: “Thật ra thì ta không có ác ý gì với các ngươi cả, chỉ là muốn thương lượng mua bán với ngươi chút thôi.”
Dứt lời, Hải Nhi kéo Hàn Sâm ra đi ra đường lớn của Phật Tiền, chốc lát sau thì đã ra khỏi Phật Thành, đi đến thềm đá bên cạnh thành hào.
Hàn Sâm cũng muốn nghe xem rốt cuộc thì Hải Nhi muốn nói cái gì, nên cũng không kháng cự lại mà để nguyên cho nàng dắt đi như thế.
“Được rồi, chúng ta đứng đây nói chuyện đi.” Hải Nhi thả Hàn Sâm ra rồi ngồi trên thềm đá, cười hì hì nhìn Hàn Sâm hỏi: “Lấy quan hệ giữa ngươi với Phật Nữ Bất Ngữ, chắc là ngươi cũng biết bí mật của Cực Lạc Tịnh Thổ đúng không?”
“Bí mật gì?” Hàn Sâm hỏi ngược lại Hải Nhi.
“Thôi đi, ngươi đừng có mà giả bộ. Cực Lạc Tịnh Thổ đã mở ra nhiều lần như thế rồi, thiên tài các tộc đến đó không biết bao nhiêu mà kể. Nhưng mỗi lần chỉ có tối đa đúng mười người là có thể tới được bỉ ngạn. Bảo trong đó không có gì mờ ám, quỷ cũng không tin” Ánh mắt Hải Nhi lóe sáng, lại hỏi Hàn Sâm: “Với địa vị của Phật nữ Bất Ngữ trong Phật tộc thì lần này nàng cũng phải đi Cực Lạc Tịnh Thổ, chắc chắn nàng biết được bí mật làm sao để đến được bỉ ngạn. Ta không cần gì cả, chỉ mong lúc đó ngươi cũng mang ta theo để ta có thể đi được đến bỉ ngạn. Khi đó chuyện của các ngươi ta sẽ coi như không hề hay biết, đảm bảo là miệng kín như bưng, ta có thể lập lời thề ngay tại đây.”
“Ta nghĩ ngươi hiểu nhầm thật rồi. Quả thực ta có biết Phật nữ Bất Ngữ, nhưng mà giữa chúng ta không có bất cứ quan hệ gì cả, chỉ mới gặp qua hai lần mà thôi.” Hàn Sâm nói.
Hải Nhi nghe thế thì hình như hơi giận dữ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo như sương: “Ngươi cứ thế này thì không hay đâu, ngươi có tin là ta sẽ vạch trần chuyện của các ngươi cho Phật Vương không.”
“Phật Vương biết thì làm sao?” Hàn Sâm cười tủm tỉm hỏi ngược lại Hải Nhi.
Hải Nhi nhìn Hàn Sâm đầy khinh miệt: “Giả bộ à, ngươi giả bộ tiếp đi? Thiên hạ này có chuyện gì có thể lừa gạt được Đại Đạo Thiên chúng ta cơ chứ? Phật tộc dùng đủ loại thủ đoạn dụ hoặc để các tộc khác gia nhập Phật Quốc. Trong đó, liên hôn là chiêu thường dùng nhất. Không biết đã có bao nhiêu sinh vật mạnh mẽ trên vũ trụ này bị kéo vào Phật tộc bởi chiêu đó rồi. Giống như Hoan Hỉ Phật Minh Vương kia vậy, trong vũ trụ vốn cũng là bá chủ một phương, cuối cùng không phải là cũng bại bởi chiêu này hay sao. Thân phận của Phật nữ Bất Ngữ tôn quý như thế, tương lai ắt hẳn sẽ được gả cho một bá chủ một phương. Nếu Phật Vương mà biết quan hệ giữa ngươi và Phật nữ, ngươi nghĩ Phật Vương sẽ bỏ qua cho ngươi hay sao? Điều này chắc hẳn ngươi rõ hơn ta, giả bộ thêm nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì đâu.”
Hàn Sâm thật sự không biết Phật tộc còn có chuyện như thế. Nghe Hải Nhi nói mà thấy cực kỳ mới lạ.
Hải Nhi thấy Hàn Sâm không nói lời nào thì lại nói tiếp: “Chuyện đó của Phật tộc, người khác không biết chứ chẳng lẽ Đại Đạo Thiên chúng ta còn không biết hay sao? Thủ đoạn của bọn họ chẳng cao mình hơn Đại Đạo Thiên chúng ta bao nhiêu, thậm chí còn quá quắt hơn. Ta cũng cực kỳ coi thường bọn họ, cũng không muốn nói chuyện của các ngươi ra. Chỉ cần ngươi giúp ta chuyện này thì ngươi tốt, ta tốt, Phật nữ Bất Ngữ cũng tốt luôn. Đó chẳng phải là cả nhà cùng vui hay sao?”
“Ngươi biết ta là ai không?” Hàn Sâm hỏi Hải Nhi.
Hải Nhi hơi ngẩn ra, sau đó nói: “Làm sao mà ta biết được ngươi là ai. Cơ mà ngươi chỉ là một Tử tước nho nhỏ thôi, cho dù có chút lai lịch thì Phật tộc cũng sẽ không có khả năng sẽ đồng ý cho Phật Nữ đi theo ngươi.”
Hàn Sâm mỉm cười đáp lại: “Ta là đệ tử của Nữ Hoàng Đao Phong tộc Rebet. Đây là lần đầu tiên ta tới Phật tộc. Ta mới gặp Phật nữ Bất Ngữ có ba lần, cho dù ta có muốn cái gì đi nữa thì cũng không có cơ hội xảy ra. Ta nghĩ ngươi nhầm thật rồi.”
Hải Nhi nhíu mày nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm suy tư, ánh mắt cứ quét khắp người hắn đánh giá, thấy Hàn Sâm quay người định đi thì vội vàng kéo tay hắn lại nói: “Coi như quan hệ giữa ngươi với Phật nữ không như ta nghĩ cũng được, vậy chúng ta hợp tác với nhau thì sao?
a”
Đấn lúc đó cùng đến Cực Lạc Tịnh Thổ. “Ta hợp tác với ngươi thì có ích lợi gì?” Hàn Sâm nhìn Hải Nhi rồi hỏi.
“Có nhiều lợi ích lắm. Ta chính là thiên tài lợi hại nhất của Đại Đạo Thiên. Cái danh hiệu Hải Nhi này nói ra không ai không biết, không ai không hay. Ta chính là kỳ tài tuyệt thế triệu năm khó gặp, nhất định phải thăng cấp lên làm tinh anh Thần Hóa trong vũ trụ… Hải Nhi lại chẳng hề khách khí, tự khen bản thân không ngớt lời, không hề thấy đỏ mặt chút nào cả.
“Nếu ngươi hợp tác chung với ta, cùng đi Cực Lạc Tịnh Thổ sẽ dễ dàng hơn nhiều.” Hải Nhi võ vai Hàn Sâm nói.
“Ngươi có bản lĩnh như thế, sao còn cần Phật nữ đưa ngươi đi?” Hàn Sâm, cười tủm tỉm hỏi Hải Nhi.
Sắc mặt Hải Nhi không đổi đáp: “Mặc dù ta nắm chắc đến chín mươi chín phần trăm, nhưng cả đời chỉ có thể đi Cực Lạc Tịnh Thổ duy nhất một lần. Ta muốn cẩn thận một chút cho ăn chắc, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất mà?”
Hàn Sâm xoay người rời đi, không để ý tới Hải Nhi nữa.
Hải Nhi vội vàng chạy theo sau: “Vẫn có thể thương lượng mà, ngươi có điều kiện gì nói ra nghe xem nào.”
“Ta thật sự không hề biết chút gì về Cực Lạc Tịnh Thổ cả, ngươi đi cùng ta cũng vô ích thôi.” Hàn Sâm biết Hải Nghi vẫn nghỉ ngờ rằng hắn với Phật Nữ có quan hệ gì đó cho nên mới cố chấp muốn đi theo
hắn như thế.
Hải Nhi cắn răng, mò ra một thứ gì đó từ trong túi tiền của mình: “Vật này chắc là ngươi biết đúng không? Nếu mà ngươi hợp tác với ta thì cái này sẽ thuộc về ngươi.”
Ánh mắt Hàn Sâm chuyển xuống nhìn tay Hải Nhi, chỉ thấy nàng cầm trong tay một miếng ngọc bài. Miếng ngọc bài đó chỉ lớn bằng bàn tay, bên trên chạm trổ rất nhiều chữ còn nhỏ hơn hạt gạo, cơ mà nhìn cũng không có gì khác thường cả.
“Đây là cái gì?” Hàn Sâm có chút nghi hoặc nhìn miếng ngọc bài trong tay Hải Nhi. Hắn thật sự không biết đó là cái gì.
Hải Nhi ngẩn người, có hơi nghi ngờ nhìn Hàn Sâm hỏi lại: “Thật hay giả đó, ngươi lại không biết ngọc bài Xung Hư hay sao?”
“Ngọc bài Xung Hư là cái gì?” Hàn Sâm đánh giá miếng ngọc bài kia, lại hỏi.
Hải Nhi nhìn Hàn Sâm thì thấy hắn không giả bộ, quơ quơ miếng ngọc bài trước mặt Hàn Sâm, nói: “Ngọc bài Xung Hư là bảo vật mà năm xưa một thượng tộc cực kỳ thần bí trong vũ trụ đã để lại. Bên trên ngọc bài có ghi lại gen thuật huyền ảo của chủng tộc thần bí đó. Phật tộc chính là sau khi hấp thu được nhưng kỳ ảo trên khối ngọc bài Xung Hư nào đó mới có thể phát triển đến trình độ như ngày nay. Phật tộc có rất nhiều thuật gen nổi tiếng, đều được tham khảo và phát triển từ ngọc bài Xung Hư ấy. Miếng ngọc bài Xung Hư này của ta là một trong số đó, Đại Đạo Thiên chúng ta đào được nó từ di tích của chủng tộc thần bí ấy. Nội dung bên trên không có người nào bên ngoài biết cả. Nếu ngươi chịu hợp tác với ta, nó sẽ thuộc về ngươi.”
“Làm sao mà ta biết được ngọc bài này là thật hay giả?” Hàn Sâm có hơi tò mò.
“Không phải ngươi là đệ tử của Nữ Hoàng Đao Phong hay sao? Đưa cái này cho nàng nhìn cái là biết thật hay giả liền. Căn bản là sẽ không có khả năng lừa gạt ngươi đâu đúng không?” Hải Nhi nói.
“Được thôi, nếu như ngọc bài này là thật, ta sẽ đi Cực Lạc Tịnh Thổ cùng với ngươi.” Hàn Sâm đưa tay nhận miếng ngọc bài. Dù sao hắn với Phật Nữ Bất Ngữ không có quan hệ gì với nhau cả, mà Hải Ninh lại tình nguyện muốn tặng đồ, hắn không có lý do gì để từ chối cả.
Hết chương 1939.
Bạn cần đăng nhập để bình luận