Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2277. Cây cầu Minh giới

Bạch tiên sinh giải thích: “Những con quái điểu này là quạ Tử Vong, là sứ giả Tử vong dẫn đường cho sinh linh tiến vào con đường luân hồi, nhìn thì như đường chết, trên thực tế lại là đường sống trong cái chết, cũng là con đường sống sót duy nhất trong tất cả mười ba cây cầu ngọc. Sinh tử luân hồi đảo lộn âm dương, Thánh Chủ quả nhiên là một nhân vật phi phàm, nếu không phải lúc trước ta có nghiên cứu về cuộc đời của Thánh chủ, biết hắn đã từng trải qua chín lần luân hồi trọng sinh, thì tuyệt đối sẽ không ngờ được đây lại là con đường sống thực sự”
“Bạch tiên sinh quả nhiên là người học sâu hiểu rộng, đến cả bí mật như thế của Thánh Chủ cũng nắm trong lòng bàn tay.” Một âm thanh lanh lảnh quyến rũ truyền vào tai của mọi người, khiến cho hai người Bạch tiên sinh và Hàn Sâm bỗng thấy ngạc nhiên.
Đưa mắt qua nhìn, quả nhiên nhìn thấy Hồ Phi từ phía sau đi vào, nàng †a thế mà nhanh như vậy đã đến được nơi đây rồi.
Sắc mặt Bạch tiên sinh có hơi khó xem, hiển nhiên hắn không ngờ Hồ Phi đuổi tới đây nhanh như vậy. Theo lý thì, nếu như không am hiểu suy tính thì không thể đi vào được con đường chính xác bằng vận may được, căn bản không thể nào theo bọn họ đi vào con đường trước được.
Đột nhiên, Bạch tiên sinh như là đã hiểu ra điều gì đó, cúi đầu nhìn thân thể của chính mình.
Hồ Phi cười nói: “Tiên sinh không cần nhìn nữa, quả thật ta có để lại Bách Mị hương, thứ mà chỉ có tộc Mị Hồ của bọn ta mới có thể ngửi thấy trên người ngươi.”
Nói rồi, Hồ Phi không để ý tới sắc mặt xanh mét của Bạch tiên sinh nữa, nàng nheo mắt lại nhìn Hàn Sâm nói: “Em trai ngoan, chúng ta lại gặp mặt rồi, có nhớ người chị gái tốt này không, chị đây thực sự rất nhớ ngươi đấy.”
Trong tay Hàn Sâm nâng tổ chim, lùi về phía sau hai bước, người hắn đã lùi tới bên cạnh của cây cầu Minh giới, nhìn Hồ Phi cười nói: “Ta cũng rất nhớ ngươi nha, nhưng mà thật sự không muốn lại gặp mặt ngươi nữa đâu.”
Hồ Phi nở nụ cười: “Vậy phải khiến em trai thân yêu thất vọng rồi, nhưng nếu chúng ta đã lại, phải chăng ngươi nên bày tỏ gì đó với người chị gái hết lòng yêu thương ngươi chứ đúng không?”
“Ngươi muốn nó đúng không?” Hàn Sâm lấy ra một mảnh đá, nắm trong tay nhìn về phía Hồ Phi hỏi.
Mắt Hồ Phi lập tức sáng lên, cười ha ha nói: “Vẫn là em trai hiểu ý của chị gái này nhất, ngươi dễ thương như vậy, chị đây thật không nỡ giết chết ngươi, chỉ cần ngươi giao thứ đó cho chị đây, thì chị đây sẽ bảo vệ tính mạng của ngươi, thế nào?”
“Được thôi, có điều nếu ngươi muốn thì lại đây bắt ta đi, đuổi kịp ta thì †a sẽ đưa ngươi.” Hàn Sâm vừa nói xong, đã dẫn theo Huyết Kỳ Lân cất bước chạy lên cây cầu Minh giới.
Bạch tiên sinh cũng vô cùng ngạc nhiên, ngay sau đó bèn nói: “Mau trở về, cây cầu Minh giới tuyệt đối không thể bước lên.”
Nhưng mà lời vừa nói ra, Bạch tiên sinh cũng biết những lời này có nói cũng uổng phí, cây cầu Minh giới đại diện cho sức mạnh của Minh giới, giống như những lời hắn đã nói, đó là một thời không khác.
Tuy rằng nhìn thì chỉ có một cây cầu, nhưng mà chỉ cách một bước chân, Hàn Sâm đã coi như là tiến vào một thời không khác, dù hắn có gọi thế nào đi chăng nữa, Hàn Sâm cũng không nghe được, cũng nhìn không thấy.
“Bạch tiên sinh, cây cầu đó thực sự không thể đi được sao?” Hồ Phi nhìn Hàn Sâm và Huyết Kỳ Lân đang đứng trên cầu hỏi.
“Cho dù có là cường giả cấp Thần Hào đi lên cũng sẽ cửu tử nhất sinh, ngươi cảm thấy hắn còn có khả năng sống sót sao?” Bạch tiên sinh cười khổ nói.
“Thật đáng tiếc.” Hồ Phi nhìn Hàn Sâm khẽ thở dài, cũng không biết là thấy tiếc cho Hàn Sâm, hay là thấy tiếc mảnh đá.
“Bạch tiên sinh, mời ngươi đi trước.” Sau khi Hồ Phi than thở xong, nàng ta nhìn về phía Bạch tiên sinh làm một động tác xin mời.
Bạch tiên sinh không biết làm sao, liếc mắt nhìn nhau với Đoạn Tội, sau đó đi lên cây cầu Sinh Tử Luân Hồi màu đen kia.
Hồ Phi lại nhìn thoáng qua Hàn Sâm đang ở trên cây cầu Minh giới rồi mới cất bước đi lên cây cầu cầu Sinh Tử Luân Hồi.
Hàn Sâm mang theo Huyết Kỳ Lân đi vào cây cầu Minh Giới, lập tức cảm thấy cảnh tượng trước mắt thay đổi, cây cầu Minh Laath vốn có lại đột nhiên trở nên rất tráng lệ, nhưng mà vẫn có thể nhìn thấy toàn bộ cây cầu.
Nhưng mà sau khi Hàn Sâm cất bước đi vào, lại phát hiện dường như cây cầu Minh giới này không có điểm cuối, hơn nữa ngoài cây cầu và cái hồ thì những thứ khác đều biến mất.
Không nhìn thấy mười ba cánh cửa đối diện, cũng không nhìn thấy mười hai cây cầu khác, con đường đi tới đây và Hồ Phi, Bạch tiên sinh cũng không mất bóng, dường như cây cầu này đã là một thế giới độc lập.
Hơn nữa pho tượng điêu khắc hình quỷ của Minh giới trên thành cầu, con nào con nấy cũng đều sống trở lại, biến thành những ác quỷ thực sự, chúng nó ngồi phía bên trên thành cầu, nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm bằng những đôi mắt màu tím quái dị, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bổ nhào xuống nuốt trọn lấy hắn.
Hơn nữa trên người của chúng nó đang phát ra một luồng khí diễm màu tím, có thể khiến cho toàn bộ cây cầu Minh giới đều bị luồng khí ấy bao trọn lấy, cảm giác vô cùng quái dị.
Hàn Sâm cầm tổ chim trong tay đứng ở trên đầu cầu, tầm mắt nhìn về phía xa cây cầu, nhưng lại không thể nhìn thấy được pho tượng đá hình quỷ của Minh giới và Isa vốn dĩ đang ở chính giữa của cây cầu.
Hàn Sâm cắn răng, tay cầm tổ chim bảo vệ chính mình và Huyết Kỳ Lân đi về phía một đầu cầu khác.
Hàn Sâm tin chắc rằng Isa tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ mà lựa chọn cây cầu Minh giới này, nhất định là nàng ta có ý định riêng. Hơn nữa có Hồ Phi ở đây, Hàn Sâm cũng không còn có sự lựa chọn khác, không đi qua cây cầu Minh giới này, đi qua những câu cầy khác lại càng nguy hiểm hơn.
Tay cầm lấy tổ chim bước đi, những con quỷ Minh giới cứ đứng ở trên thành cầu nhìn chằm chằm vào hắn, tầm mắt của chúng chuyển động theo sự di chuyển của hắn, chúng nó nhìn chằm chằm, dán chặt mắt vào hắn và Huyết Kỳ Lân.
Không biết có phải vì kiêng dè tổ chim trên tay của Hàn Sâm hay không, những con quỷ Minh giới đó không lao xuống, chỉ nhìn chằm chằm vào bọn họ bằng những ánh mắt lạnh lẽo đó.
Hàn Sâm đi được một đoạn, sắc mặt ngày càng trở nên có chút khó coi.
Tuy rằng có tổ chim bảo vệ thân mình, nhưng mà Hàn Sâm phát hiện thân thể của hắn vẫn nảy sinh ra một chút biến hoá không tốt.
“Đến cả tổ chim cũng không thể ngăn chặn được sức mạnh của cây cầu Minh giới sao?” Hàn Sâm nhìn thân thể của chính mình, còn có Huyết Kỳ Lân ở một bên, không nhịn được mà hơi nhíu mày.
Thân thể của hắn và của Huyết Kỳ Lân đều đã bị nhiễm một tầng khí màu tím, bên trên làn da của hắn bốc ra làn khí màu tím nhàn nhạt, hắn càng đi càng xa, luồng khí màu tím trên người cũng càng ngày càng đậm hơn.
Huyết Kỳ Lân cả người đầy máu đỏ, nhưng vẫn không che đậy được màu tím nhàn nhạt đó.
Mặc dù Hàn Sâm tạm thời vẫn chưa cảm giác được luồng khí màu tím đó có ảnh hưởng gì tới thân thể, nhưng mà tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt đẹp.
Hàn Sâm dừng bước, vận chuyển Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh và thuật Băng Cơ Ngọc Cốt, nhưng mà vẫn không thể đuổi luồng khí màu tím đó ra ngoài cơ thể, hơn nữa cho dù có dừng lại, luồng khí màu tím trên người vẫn cứ càng ngày càng đậm dần.
Kết giới Ma Trùng Vương màu vàng cũng bị Hàn Sâm triệu ra, cũng vẫn không hề có tác dụng như cũ, luồng khí màu tím đó vậy mà có thể xuyên qua kết giới Ma Trùng Vương, tiếp tục dính lên người của Hàn Sâm và Huyết Kỳ Lân.
Hàn Sâm nhìn quả trứng mà Tiểu Hồng Điểu hoá thành nằm trong cái tổ chim trong tay, lại không nhìn thấy luồng khí màu tím ở trên người nó, không khỏi khẽ thở phào một hơi.
Nếu quả trứng do Tiểu Hồng Điểu hoá thành không có bị nhiễm, vậy thì có thể chứng minh được rằng loại sức mạnh này không phải không có cách nào hoá giải, rồi cũng sẽ có cách để giải trừ.
Vừa quay đầu lại nhìn thoáng qua, hắn phát hiện căn bản không nhìn thấy được con đường lúc nãy vừa đi qua, giống như không hề có điểm đầu, Hàn Sâm cắn răng.
Hết chương 2277.
Bạn cần đăng nhập để bình luận