Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 658: Thánh Tượng Dưới Cây Hoa Đào

Rừng đào vô biên giống như một vòng ráng đỏ ở phía chân trời, tựa như gương mặt ửng đỏ của thiếu nữ đang xấu hổ, đầy vẻ đẹp của thanh xuân và tinh thần phấn chấn.
Lúc Hàn Sâm đến gần mảnh rừng hoa đào kia cũng nhịn không được hơi có chút khiếp sợ, từng cây đào uốn lượn quay quanh, bên trên thân cây có từng đóa hoa màu phấn hồng nở rộ, biển hoa kia cơ hồ cùng bầu trời nối liền một mảnh, vẻ đẹp tráng lệ không có cách nào hình dung.
Rất xa đã có thể ngửi được mùi thơm của hoa đào, ngọt ngào khiến cho lòng người có chút vui vẻ thoải mái, giống như mùi thơm của cơ thể thiếu nữ.
Con Cốt Tượng Bạo Tẩu kia nguyên bản hai mắt đỏ bừng liều mạng chạy như điên, nhưng mà lúc đến trước rừng đào, lại dần dần thả chậm tốc độ, vậy mà không trực tiếp bạo lực xông vào trong rừng đào, chỉ nhẹ nhàng lách qua cây đào, giống như là sợ hãi đánh thức thiếu nữ xinh đẹp đang ngủ say, cứ như vậy rón rén đi vào trong rừng đào.
Mà màu đỏ như máu trên người Cốt Tượng Bạo Tẩu vậy mà theo thời gian dần qua cũng phai nhạt xuống, Hàn Sâm cùng Vương Vũ Hàng nhìn thấy thế đều trợn mắt há hốc mồm, bọn họ chưa từng thấy qua sinh vật bạo tẩu có thể từ trong trạng thái bạo tẩu thoát ra.
- Xem ra con Cốt Tượng kia cũng không phải là chân chính bạo tẩu, lúc trước nó dị biến, có lẽ chỉ là một loại năng lực nào đó.
Hàn Sâm như có điều suy nghĩ nói.
- Hẳn là như vậy, chúng ta có nên đi theo vào hay không?
Vương Vũ Hàng nhìn nhìn vào trong rừng đào, không dám đi theo.
- Như vậy đi chú nhỏ, chú về trước đi.
Hàn Sâm thật sự sợ Vương Vũ Hàng cùng đi vào sẽ xảy ra chuyện, sau khi suy nghĩ liền đuổi y về trước.
- Được.
Vương Vũ Hàng đồng ý rất sảng khoái, quay đầu liền trực tiếp trở về Ma Quỷ Tí Hộ Sở, Hàn Sâm nhìn thấy thế cũng hơi sững sờ, bình thường không thấy y sảng khoái như vậy.
Nghĩ lại một chút Hàn Sâm liền hiểu ra, vừa rồi Vương Vũ Hàng ở Ma Quỷ Tí Hộ Sở diễn xuất như thế, đây là muốn trở về tiếp tục giả bộ hiệp hai.
Hàn Sâm không khỏi lau mồ hôi lạnh trên trán một cái, chú nhỏ này của Vương Manh Manh thực sự là một nhân vật hiếm thấy, xác thực không phải là người bình thường.
- Cô có muốn đi về trước chờ tôi hay không?
Hàn Sâm nhìn sang Linh ở bên cạnh vẫn một mực im lặng không nói chuyện.
Linh không nói gì, chỉ là nhích lại gần Hàn Sâm, tỏ rõ ràng thái độ của cô.
Hàn Sâm không nói gì nữa, mang theo Linh cùng tiến vào trong rừng hoa đào, có Tiểu Ngân Ngân ở đây sẽ không có nguy hiểm gì, nếu có sinh vật nào tiếp cận thì bọn họ liền bỏ chạy, có lẽ vấn đề cũng không lớn.
Màu máu trên người con Cốt Tượng kia dần dần thối lui, khôi phục màu xám trắng nguyên bản, bởi vì nó đi rất chậm, giống như là sợ làm thương tổn những cây đào kia, cho nên Hàn Sâm và Linh đã nhanh chóng đuổi kịp nó, một mực đi về phía trước vào trong rừng đào.
Mảnh rừng đào này quả thật là rộng lớn vô biên, cũng không biết đến cùng là rộng cỡ nào, đi theo Cốt Tượng vào trong rừng đào đã một ngày một đêm, cảnh vật vẫn là một mảnh biển hoa ửng đỏ rợp trời.
Con Cốt Tượng kia đi vô cùng dè chừng, giống như là đi ở phía trên một chốn cực lạc, tựa như sợ làm ô uế cái gì đó vậy.
Hàn Sâm xem trái xem phải, khắp nơi đều là cây đào và hoa đào mà thôi, cũng không nhìn ra mảnh rừng đào này có chỗ nào đặc biệt, bọn họ cùng nhau đi tới, thậm chí ngay cả một con dị sinh vật đều không nhìn thấy đâu.
Cho dù có Tiểu Ngân Ngân ở đây, từ xa cũng có thể nhìn thấy một ít dị sinh vật mới đúng chứ, nhưng mà từ lúc bọn họ tiến vào trong rừng đào, ngoại trừ con Cốt Tượng kia liền một bóng ma đều không nhìn thấy.
Hàn Sâm thỉnh thoảng mở ra khóa gen, dùng linh giác cảm giác nguy hiểm, nhưng chẳng cảm ứng được cái gì cả, cũng không có nhân vật nguy hiểm nào.
Tiểu Ngân Ngân cũng không phát ra bất kỳ cảnh báo gì, chỉ là rất an tĩnh nằm ở trong ngực Linh.
Trăng sáng nhô lên cao, biển hoa đào kia ở dưới ánh trăng lộ ra vẻ mỹ lệ rung động lòng người, một hồi gió mát đánh úp lại, biển hoa lay động, từng cánh hoa theo gió phất phới, đẹp không giống như cảnh tượng ở nhân gian.
Hàn Sâm cùng Linh ngồi ở trên lưng của Kim Mao Hống, Hàn Sâm nhìn thoáng qua Linh ở bên trong hoa đào bay múa đầy trời, khuôn mặt thanh lệ kia được hoa đào cùng ánh trăng làm nổi bật lên, lộ ra vẻ đẹp không gì sánh được.
Hàn Sâm nhịn không được thò tay bẻ một cành hoa đào nho nhỏ cắm ở trên tóc Linh, chỉ cảm thấy như thế mới xem như hoàn mỹ.
- Quả nhiên, như vậy càng xinh đẹp hơn.
Hàn Sâm nhìn thoáng qua Linh ở dưới mưa hoa rực rỡ, cơ hồ cùng hoa đào hòa làm một thể, không phân rõ rốt cuộc là hoa đào đẹp hay là người càng đẹp hơn, liền tán thưởng một câu.
Linh vốn luôn không có biểu tình gì, đôi má lại hiếm có hiện lên một tia đỏ ửng, càng thêm xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi, đẹp hơn hoa đào ba phần, giống như tiên tử lâm thế bên trong hoa đào.
Cốt Tượng đã đi vài ngày ở bên trong rừng hoa đào, cho đến lúc Hàn Sâm đều sắp cho rằng rừng đào này vô cùng vô tận, lại đột nhiên nhìn thấy ở bên trong một mảnh rừng hoa đào kia có một gốc cây đào vô cùng to lớn, thân cây uốn lượn giống như là chân long nằm ngang ở phía chân trời, hoa đào điểm điểm giống như ngôi sao đầy trời, lóe ra vầng sáng yêu dị.
Con Cốt Tượng nọ vậy mà đi tới chỗ cây đào yêu dị lớn vô cùng kia.
- Cây đào lớn này là gì đây?
Hàn Sâm đứng ở xa xa nhìn gốc cây đào kia, cảm thấy có một loại cảm giác không thể tưởng tượng nổi.
Thế nhưng mà linh cảm của hắn không cảm thấy có nguy hiểm gì, Tiểu Ngân Ngân cũng không cảm thấy gì, chỉ là đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cây đào kia, tựa hồ vẫn còn đang quay tròn chuyển loạn, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì.
Đều đã chạy tới đây, Hàn Sâm đương nhiên muốn nhìn rõ con Cốt Tượng kia muốn làm gì, liền xa xa theo sau Cốt Tượng đi tới, nhưng mà vẫn giữ khoảng cách an toàn, không dám tới quá gần.
Cốt Tượng to lớn quả nhiên đi tới phía cây đào kia, thân thể cao lớn đi tới dưới cây đào khổng lồ, vậy mà không lộ ra vẻ khổng lồ như trước nữa, tạo thành hình ảnh đối lập, thoạt nhìn Cốt Tượng chỉ là một con voi bình thường dưới một cây đại thụ to lớn mà thôi.
Cốt Tượng rón rén đi đến gốc cây đào, hai chân trước khuỵu xuống, vậy mà cúi người quỳ gối dưới gốc cây đào, cúi thấp đầu xuống, giống như là đang thăm cây đào kia.
Hàn Sâm nhìn tới trợn mắt há hốc mồm, sinh vật siêu cấp thần huyết vô cùng mạnh mẽ giống như Cốt Tượng, vậy mà lại cúi chào một cây đào, chuyện này quá không thể tưởng tượng nổi, quả thực không có cách nào khiến cho người ta tin tưởng.
- Cây đào này đến cùng có lai lịch gì? Chẳng lẽ là một loại sinh vật siêu cấp thần huyết mạnh mẽ hơn Cốt Tượng hay sao? Nếu không tại sao Cốt Tượng lại cúi chào nó?
Trong lòng Hàn Sâm khiếp sợ, nhìn Cốt Tượng cúi đầu ở trước cây đào hồi lâu cũng không ngẩng lên.
Thế nhưng mà một màn kế tiếp lại càng thêm kinh người.
Dưới ánh trăng sáng, Cốt Tượng đứng dậy ngồi dựa vào gốc cây đào, vậy mà ngồi xếp bằng giống như là nhân loại vậy, tựa như Phật Đà ngồi thiền ở dưới gốc cây đào đang có cánh hoa bay tán loạn.
Ánh trăng giống như đang giặt rửa, hoa rơi như mưa, thân thể con Cốt Tượng kia giống như cánh hoa của cây đào yêu dị, vậy mà cũng nổi lên vầng sáng óng ánh.
Nguyên bản xương cốt trên thân thể nó có màu xám trắng, lúc này lại giống như cẩm thạch sáng óng ánh long lanh, tản ra ánh sáng thánh khiết.
Mà ngay cả hai mắt đỏ như máu của Cốt Tượng tựa hồ cũng dần dần mất đi màu máu, trở nên trong sáng yên tĩnh, không còn chút khí tức sát phạt hung lệ nào.
Cốt Tượng ở dưới cây hoa đào giống như là một vị Phật tinh khiết vô ngần, toàn thân tỏa ra vầng sáng thánh khiết.
- Tình huống gì thế này?
Hàn Sâm càng nhìn càng cảm thấy khiếp sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận