Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2330. Hoàng Cực Các

Đợi đến buổi sáng, rốt cục Hàn Sâm cũng thuận lợi cầm lệnh bài của Hoàng Cực Các rời khỏi thành Dạ Mi. Trước khi đi Hàn Sâm còn bày ra vẻ mặt chưa thỏa mãn với Bạch Lăng Sương đòi Tuyết Nhi, dĩ nhiên Bạch Lăng Sương sẽ không đưa cho hắn.
Huyết Kỳ Lân chỉ ngủ một giấc, buổi sáng tỉnh lại đã chẳng còn chuyện gì nữa, cũng không biết là bị người ta dùng thủ đoạn gì mới có thể ngủ say một đêm như thế.
Hàn Sâm cưỡi Huyết Kỳ Lân rời khỏi thành Dạ Mị, trực tiếp đi Hoàng Cực Các. Hiện tại hắn nguy cơ trùng trùng, nói không chừng vào lúc nào đó sẽ bị bại lộ, có thể cầm được bảo bối trong tay tất nhiên phải nhanh chóng cầm trước rồi nói sau.
Với tính cách của Bạch Dịch, nhất định không đợi được đến ngày hôm sau.
Sau khi đến Hoàng Cực Các, Hàn Sâm giao lệnh bài ra. Hắn được phép tiến vào trong các chọn lựa bảo vật, Huyết Kỳ Lân chỉ có thể chờ ở bên ngoài.
Nhưng sau khi Hàn Sâm tiến vào Hoàng Cực Các, hắn lại nhịn không được nhíu mày. Theo truyền thuyết trong Hoàng Cực Các có rất nhiều bảo vật, nhưng sau khi Hàn Sâm đi vào không nhìn thấy bảo bối gì cả, chỉ nhìn thấy một pho tượng đá có vẻ rất cao quý.
Những bức tượng đá này đều mặc trang phục của bậc đế vương, tuy rằng chỉ là tượng đá, nhưng lại có một loại khí bễ nghề thiên hạ, hắn nghĩ có thể là tượng của các đời hoàng đế Tộc Hoàng Cực.
Ngoại trừ những bức tượng đá này ra, trong Hoàng Cực Các căn bản không có bảo vật gì cả, Hàn Sâm nhìn giới luật trên vách đá mới biết, thì ra những bức tượng đá này chính là bảo vật trong Hoàng Cực Các.
Mỗi một vị hoàng đế của Tộc Hoàng Cực khi đăng cơ đều sẽ tự tay lưu lại một pho tượng đá ở trong Hoàng Cực Các. Chất liệu của tượng đá không được tính là bảo vật nhưng lúc chế tác tượng đá sẽ lưu lại một loại ý cảnh thuật gen của mỗi vị hoàng đế, nếu có thể lĩnh hội được ý cảnh thì sẽ kích phát tượng đá, khiến tượng đá dời đi, lộ ra động bảo tàng phía dưới tượng đá, trong động chính là vật mà vị hoàng đế hoàng đế Tộc Hoàng Cực kia lưu lại cho đời sau.
“Nếu là vật mà hoàng đế Tộc Hoàng Cực lưu lại, chắc không hề tâm thường. Nhưng muốn lĩnh hội được ý cảnh của một vị hoàng đế cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.” Ánh mắt Hàn Sâm từ từ đánh giá những bức tượng đá ở đây.
Tuy rằng mỗi pho tượng đá đều có khí thế bất phàm, khiến người ta sinh lòng xúc động muốn sùng bái nhưng nhìn kỹ lại thì có chút khác biệt, tượng đá của mỗi hoàng đế đều có khí chất độc đáo riêng biệt.
Có tổng cộng bảy mươi chín pho tượng đã, nói cách khác Tộc Hoàng Cực đã từng có ít nhất bảy mươi chín vị hoàng đế.
Có một số tượng đá đặt một khối đá bồ đoàn phía trước, một số khác thì không có. Tượng đá không có bồ đoàn có nghĩa là đã bị người lĩnh hội lấy đi bảo vật bên trong.
Hàn Sâm đếm thử, còn dư lại chỉ có ba bồ đoàn. Nói cách khác phần lớn bảo vật thật sự đã sớm bị lấy đi, số chưa bị lấy đi cũng không dễ dàng có thể lĩnh hội như vậy.
Ngẫm lại cũng đúng, Tộc Hoàng Cực truyền thừa biết bao nhiêu năm tháng, nhân tài nhiều vô số kể, có thể lĩnh hội ý cảnh của tượng đá cũng không phải là việc khó.
Có ba cái chưa có người có thể lĩnh hội được, đây mới là điều kỳ lạ.
Hàn Sâm cẩn thận nhìn ba pho tượng đá kia, trên thạch bích phía sau tượng đá đều khắc chữ viết, ghi lại công lao cả một đời của vị hoàng đế này.
Tượng đá đầu tiên chưa được người lĩnh hội chính là bức tượng đá đứng đầu trong số tượng đá ở đây, cũng chính là hoàng đế đời thứ nhất của Tộc Hoàng Cực hay còn gọi là Thủy Tổ.
Công lao được ghi lại phía sau cũng được phóng đại lên tận mây xanh. Cái gì mà văn thừa vũ đức, thiên thu vạn năm, đánh khắp vũ trụ vô địch thủ, thống nhất vũ trụ tỷ năm linh tinh. Dù sao cũng chính là trâu bò lợi hại tới cực điểm, giống như lúc đó Tộc Hoàng Cực bọn họ đã thống nhất vũ trụ hết rồi.
Hàn Sâm cũng biết rõ, ban đầu Tộc Hoàng Cực chỉ là một tộc nhỏ, thời đại Thủy Tổ của bọn họ chính là lúc Thánh Vực vô địch thiên hạ, nói không chừng lão tổ tông Tộc Hoàng Cực còn từng đến Thánh Vực chín lạy ba quỳ, tự xưng là thần nữa kia.
Đây là chuyện rất có khả năng, bởi vì trước kia chủ nhân Thánh Vực đã thống nhất vũ trụ, một tộc nhỏ như Tộc Hoàng Cực cúi đầu xưng thần
với Thánh Vực là chuyện rất bình thường, vạn tộc triều bái không phải
chỉ nói suông mà thôi.
Nói đến cũng kỳ quái, tướng mạo của vị Thủy Tổ của Tộc Hoàng Cực này trông hơi lạ lùng, nhìn tượng đá của hắn rất khác so với những đời hoàng đế sau.
Tướng mạo Tộc Hoàng Cực rất giống với nhân loại, Thủy Hoàng Đế của Tộc Hoàng Cực cũng như thế, song hắn lại có một đặc điểm rõ ràng khác với những hoàng đế sau này.
Trên trán vị hoàng đế này có một vết bớt thẳng đứng, nhìn giống như con mắt thứ ba thiên tộc đang nhắm lại. Nhưng người Tộc Hoàng Cực không có con mắt thứ ba. Bọn họ giống với nhân loại, đều là hai mắt bình thường, đồng tử cũng chỉ có một đồng tử bình thường.
Song đó chỉ là một vết bớt thẳng đứng, cũng không mở ra, không biết có phải là một con mắt hay không.
Còn có một chuyện khá kỳ lạ nữa, những bức tượng đá của hoàng đế
khác đều là nâng đao cầm kiếm, hoặc cầm quyển sách gì đó, đến lượt vị Thủy Hoàng Đế này thì bên hông không có đeo kiếm, trong tay cũng không có sách, mà nâng một cái hồ lô.
“Tên này thú vị đấy!” Hàn Sâm hứng thú đánh giá tượng đá của Thủy
Tổ Tộc Hoàng Cực, kính Tử Đồng Thần Điệp trong mắt chuyển động,
muốn phân tích thử quá trình lúc trước Thủy Tổ Hoàng Cực điêu khắc tượng đá.
Theo ghi chép trên bia, truyền thống hoàng đế tự tay lưu lại tượng đá ở Hoàng Cực Các là do vị Thủy Tổ Hoàng Cực này truyền lại, hơn nữa còn ghi rõ vào trong tộc quy của Tộc Hoàng Cực.
Phàm là ai tiếp nhận ngôi vị hoàng đế đều phải trải qua nghỉ thức này, nếu không chính là danh bất chính ngôn bất thuận.
“AI” Hắn dùng kính Tử Đồng Thần Điệp quan sát bức tượng đá kia, còn chưa phân tích ra, lại đột nhiên cảm giác mắt phải giống như bị lửa thiêu vô cùng đau đớn.
Hắn vội vàng cúi đầu che mắt lại, nhất thời một luồng máu tươi chảy ra từ kẽ ngón tay.
“Năng lực thật lợi hại!” Hàn Sâm che mắt, một hồi lâu mới chậm rãi khôi phục lại, cũng không dám dùng kính Tử Đồng Thần Điệp xem bức tượng đá kia nữa.
Mặc dù kính Tử Đồng Thần Điệp là thú hồn Thần Hóa, nhưng để có thể trở thành hoàng đế Tộc Hoàng Cực đều là nhân vật vô cùng khủng bố, tất nhiên đều là Thần Hóa không thể nghỉ ngờ. Tượng đá bọn họ tự tay lưu lại, muốn dùng ngoại lực cường ngạnh phá giải rõ ràng là không thực tế lắm.
Cũng may năng lực khôi phục thân thể của Hàn Sâm rất mạnh, nếu không một con mắt này đã bị phế rồi.
Thu hồi kính Tử Đồng Thần Điệp, Hàn Sâm không nhìn tượng đá Thủy Tổ Hoàng Cực nữa, mà nhìn về phía một pho tượng đá của hoàng đế khác.
Vị hoàng đế kia một tay cầm sách, tay kia đặt sau lưng, ánh mắt sâu xa, rất có khí khái thiên hạ đều ở trong lồng ngực.
Hàn Sâm cẩn thận đánh giá tượng đá, hắn thấy dáng vẻ vị hoàng đế này rất thanh tú, tóc đen mắt đen, trên người cũng không mặc áo giáp đế hoàng, mà là một thân áo bào trắng, thoạt nhìn vô cùng nho nhã.
Vách đá phía sau cũng có ghi chép công tích của vị hoàng đế này, lúc này Hàn Sâm mới biết vị hoàng đế này được gọi là “Văn Hoàng”. Tuy trong công lao của hắn cũng có sự tích chinh chiến chư thiên thu phục một tộc nào đó, song cũng chỉ là sơ lược qua, công huân chủ yếu nhất chính là định ra luật pháp hoàn chỉnh, trước kia đã định ra các loại quy chế hoàn chỉnh trong Tộc Hoàng Cực.
Giống như hiện giờ Bạch Hoàng sử dụng loại chế độ bồi dưỡng hoàng †ử công chúa, kỳ thật chính là do Văn Hoàng định ra lúc ấy. Theo thời đại đổi thay, chỉ có thay đổi rất nhỏ trong một phần nội dung nhưng bản chất vẫn không khác biệt lắm.
Văn Hoàng chính là vị hoàng đế thứ hai của Tộc Hoàng Cực, vị trí tượng đá chỉ đứng sau Thủy Tổ Hoàng Cực.
Bức tượng đá của vị hoàng đế cuối cùng không bị người ta lĩnh hội, nằm ngay phía sau cùng của nhóm tượng đá, cũng chính là vị hoàng đế trước Bạch Hoàng.
Hết chương 2330.
Bạn cần đăng nhập để bình luận