Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2954. Cha và con gái đánh với tam Hung

Ngoài tốc độ của Lão Điêu có thể hoàn toàn vượt qua lĩnh vực Thời Gian, sức mạnh của cự thú Vô Nhãn và Ma Nữ đều bị ảnh hưởng bởi các mức độ khác nhau, rất khó đánh trúng Hàn Sâm ngay được.
Nhưng mà lĩnh vực Thời Gian cũng không thể làm chậm sức mạnh của bọn hắn quá lâu, lực lượng kia cuối cùng vẫn đánh tới.
“Bảo Nhị, tiếp lấy.” Hàn Sâm ném Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính cho Bảo Nhi, đồng thời rút đao Nhân Quả Báo Ứng ra, ném thẳng lên không trung, dùng miệng cắn lấy chuôi đao Nhân Quả Báo Ứng.
Gần như là trong cùng một khoảnh khắc, Hàn Sâm lại rút ra một món binh khí khác, đó là Mị Thần Giản của Hồ Tộc.
Mặc dù đao Nhân Quả Báo Ứng rất mạnh, nhưng năng lực chủ yếu của nó là nhân quả báo ứng, tính chủ động công kích của bản thân cũng không mạnh. Trong cuộc chiến kiểu này, thực sự rất khó phát huy ra được nhiều tác dụng, chỉ đành đợi sau khi Hàn Sâm bị thương thì mới có thể dùng.
Mà Mị Thần Giản thì lại khác, trong khoảnh khắc Hàn Sâm cầm giản nơi tay, sức mạnh của Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh ngay lập tức đồn vào trên thân giản. Luồng sức mạnh này không phải muốn khống chế Mị Thần Giản, mà là muốn xé rách lỗ hổng trong phong ấn trên Mị Thần Giản.
Lúc trước, sức mạnh của Hàn Sâm còn chưa khống chế nổi Mị Thần Giản, bị sức mạnh của Mị Thần Giản khống chế ngược lại, cho nên bất đắc dĩ đành phải nhờ người giúp phong ấn nó lại.
Nhưng mà thực lực bây giờ của Hàn Sâm đã có thể sánh với cấp Chân Thần bình thường, đã đủ để sử dụng tộc khí cấp Chân Thần, nên đương nhiên sẽ không cố ky nhiều như vậy nữa.
Răng rắc!
Phía trên Mị Thần Giản vốn u ám vì bị phong ấn, sau khi được Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh cắt ra một vết nứt thì để lộ ra thân giản bằng đồng đỏ.
Trong chớp mắt, ánh sáng màu tím bên trong vết rách kia bỗng nhiên lan rộng, khiến cho thân giản u ám càng ngày càng sáng, xuất hiện rất nhiều vết rạn. Cuối cùng rắc một cái, toàn bộ u ám vỡ vụn, để lộ thân thể màu đồng đỏ sáng chói vạn trượng.
Hàn Sâm cầm Mị Thần Giản trong tay, vung tay đón đỡ lực lượng trong một cái nhấn kia của trâm ngọc trong tay Ma Nữ. Sau khi cả hai đánh vào nhau, người Hàn Sâm bị đẩy lùi ra sau, cũng không phải là bị thương, chỉ là sức mạnh có chút không bằng.
Một tay Bảo Nhi cầm thạch đăng, một tay cầm Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính đối phó với vòng sóng âm của cự thú Vô Nhãn. Hình ảnh của nữ Cửu Vĩ Hồ bên trong mặt kính lấp lóe, phản chiếu ánh sáng màu bạc. Mặc dù không thể đánh tan những vòng sóng âm kia, nhưng chúng đều bị bay ngược trở về.
Khói đen của Lão Điêu như là ngân hà ngược dòng, điên cuồng công kích xuống, Thuãn Medusa cũng rất khó cản lại hết được. Hàn Sâm sử dụng thuấn di mới miễn cưỡng tránh khỏi sự công kích liên tục của khói đen.
Trong khoảng cách gần như vậy, Hàn Sâm vốn chẳng thể nào tránh thoát, thế nhưng vị trí của Hàn Sâm vị lại cách cự thú Vô Nhãn không xa. Hắn cố gắng vây quanh bên cạnh cự thú Vô Nhãn, mượn thân thể của cự thú Vô Nhãn để che chắn, khiến Lão Điêu có điều kiêng dè, mới né tránh được một kích này.
Hai cha con Hàn Sâm liên thủ đánh với tam đại Hung Thú. Trong lúc nhất thời, tam đại Hung Thú lại không làm gì được bọn họ, đánh đến không phân thắng bại.
Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính có thể bắn ngược công kích, mà Mị Thần Giản lại là Ái Thần Chi Giản. Thoạt nhìn thì nó không có hiệu quả đặc biệt gì, nhưng trong lúc chiến đấu với Hàn Sâm, đặc biệt là khi lực lượng va chạm với Mị Thần Giản, tam đại Hung Thú đều cảm thấy sức mạnh của mình không hiểu sao lại yếu hơn bình thường, như thể là không đành lòng giết chết Hàn Sâm.
Hàn Sâm và Bảo Nhi nhờ vào thạch đăng, Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính, Mị Thần Giản, Thuẫn Medusa ngăn chặn được thế công của tam đại Hung Thú, trong lúc nhất thời chiến đến khó phân thắng bại.
“Tiểu tử này có chút tà môn… Sao lại có nhiều tộc khí cấp Chân Thần như vậy…” Cự thú Vô Nhãn vừa chiến đấu vừa kêu lên.
“Mẹ nó, Vô Nhãn, ngươi tránh ra, đừng ngáng đường.” Lão Điêu buồn bực kêu to. Phần lớn thế công của hắn đều bởi vì cự thú Vô Nhãn mà không thể không thu liễm, khiến hắn chiến đấu vô cùng buồn bực.
Một tay Ma Nữ cầm ngọc trâm, bóng người như ẩn như hiện, lơ lửng không cố định, nhưng cũng không thể tìm được cơ hội đánh trọng thương Hàn Sâm.
“Keng!” Hàn Sâm hất đầu lên, trong miệng cắn đao Nhân Quả Báo Ứng, chặn lại một chiêu từ trâm ngọc của Ma Nữ. Người hắn lại bị đẩy lùi ra sau, song trên hàm răng cũng chảy ra máu tươi.
Ma Nữ, Vô Nhãn và Lão Điêu, bất kỳ ai trong ba Hung Thú này đều có thực lực cao hơn Hàn Sâm, đấu một mình Hàn Sâm cũng chưa chắc đã là đối thủ của bọn họ. Nhưng mà Hàn Sâm lại là người không sợ quần chiến nhất trong thiên hạ này.
Một chọi một, hắn chưa chắc là đối thủ của Ma Nữ. Nhưng mà ba chọi một, Hàn Sâm ngược lại cỏn càng trở nên thành thạo điêu luyện hơn.
Bày bố và dựa thế, hai trò này đều được Hàn Sâm sử dụng rất thuần thục, khiến cho tam đại Hung Thú bị liên lụy lân nhau, sức chiến đấu bị suy yếu trên phạm vi lớn.
Hai cha con Hàn Sâm và Bảo Nhi trái chống phải ngăn, đồng thời dần rút lui vào chỗ sâu trong bóng tối. Trong lúc nhất thời, đám người Ma Nữ vậy cũng khó ngăn nổi Hàn Sâm, chỉ có thể khiến hắn không thể tiến lên nhanh như vậy mà thôi.
Hàn Sâm càng lúc càng đi sâu vào trong bóng tối, thân thể của bọn Ma Nữ cũng bị hạn chế càng ngày càng mạnh trong bóng đêm. Bản thân bọn họ đối kháng với lực Tịch Diệt, đã phải tiêu hao một phần sức mạnh, cộng với ảnh hưởng của lĩnh vực Thời Gian khiến bọn hắn suy yếu, khiến bọn họ càng ngày càng khó ngăn cản Hàn Sâm.
“Mẹ nó, đúng là gặp quỷ, sao gã này lại có nhiều thứ cổ quái như vậy .. . Đồ tốt trong thiên hạ đều bị hắn nhặt được sao?” Lão Điêu thấy vô cùng buồn bực, thực lực của hắn rõ ràng mạnh hơn Hàn Sâm, nhưng hắn lại có loại cảm giác có sức nhưng không có chỗ dùng.
“Nếu không phải trong tay hắn có tộc đăng, tăng cường uy năng của Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính, thì ta đã sớm phá nát tấm gương đáng chết kia rồi.” Cự thú Vô Nhãn cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
“Tên này không hổ là cha của tiểu chủ nhân. Mặc dù gen không ổn định, nhưng mà năng lực chiến đấu đúng là rất mạnh, có thể lợi dụng chúng ta kiềm chế lẫn nhau. Các ngươi lui xuống trước đi, giao hắn lại
án”
cho ta, ta có cách bắt hắn.” Ma Nữ quát.
“Được, giao cho ngươi, chúng ta áp trận cho.” Lão Điêu nói xong thì bèn đập cánh rút khỏi vòng chiến. Nó cảm thấy chiến đấu như này quá bực.
Cự thú Vô Nhãn cũng lăn sang một bên, ngăn cản trên con đường đến Thánh Điện của Hàn Sâm.
Nhưng sao Hàn Sâm sẽ để cho bọn họ được như mong muốn chứ. Hắn theo sát cự thú Vô Nhãn như bóng với hình, như giòi trong xương, luôn không cho nó cơ hội thoát khỏi vòng chiến.
“Ngươi… Ngươi đừng đi theo ta…” Cự thú Vô Nhãn buồn bực kêu to, nhưng nó có làm gì thì cũng không thể thoát khỏi Hàn Sâm, nó không có tốc độ giống như Lão Điêu.
Hàn Sâm sử dụng lĩnh vực Thời Gian đính vào bên cạnh nó, khiến nó không thể thoát khỏi vòng chiến.
“Vô Nhãn, ngươi ở đó lề mề cái gì vậy? Còn không mau lui ra ngoài.” Phần lớn công kích của Ma Nữ đều bị cự thú Vô Nhãn ngăn cản, nàng không khỏi hét lên tức giận.
“Ta… Ta cũng muốn lui…” Cự thú Vô Nhãn lại càng thêm bực.
Trong bỗng chốc, tình cảnh vô cùng lúng túng, cự thú Vô Nhãn lui trái lui phải, nhưng mãi vẫn không thoát được Hàn Sâm, trái lại còn trợ giúp Hàn Sâm ngăn cản công kích của Ma Nữ.
Hai cánh của Lão Điêu khẽ đập, bay tới bên cạnh cự thú Vô Nhãn. Móng vuốt của nó bắt lấy người của cự thú Vô Nhãn, muốn mang theo nó cùng thoát khỏi lĩnh vực Thời Gian của Hàn Sâm.
“Chạy đi đâu..” Bảo Nhi hưng phấn kêu lên một tiếng, Cửu Chuyển Thiên Mệnh Kính trong tay phản chiếu ngọn lửa của thạch đăng. Ngay tức khắc có một tia sáng chói mắt chiếu lên người Lão Điêu, khiến cho người Lão Điêu run lên, giống như là bị điện giật, buộc phải bỏ cự thú Vô Nhãn xuống rồi bay ngay vào trong bóng tối.
Hết chương 2954.
Bạn cần đăng nhập để bình luận