Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2667. Sa mạc thần bí

“Ta muốn đi đến Lĩnh Vực Hạch Tâm, không biết có cách gì hay không?” Khi gặp lại Linh Lung, Hàn Sâm bèn đặt câu hỏi.
Hắn nhớ rất rõ hồi trước Lý Khả Nhi có thể đi đến Linh Vực Hạch Tâm ở tộc Thái Thượng nhưng Linh Lung lại bảo là không thể được. Hơn nữa hắn cũng đã thử rồi, quả thực không được.
“Bên trong Thiên Ngoại Thiên chỉ có một chỗ để ngươi có thể mở được cổng của thần điện hạch tâm. Nhưng chỗ đó ngay cả đệ tử tộc Thái Thượng bình thường còn không thể vào được. Nếu ngươi có chuyện gấp, nhất định phải vào Lĩnh Vực Hạch Tâm thì ta có thể nghĩ cho ngươi một vài cách.” Lý Khả Nhi nhìn Hàn Sâm một cách hiếu kỳ. Nàng muốn biết tại sao Hàn Sâm lại muốn tiến vào Lĩnh Vực Hạch Tâm.
“Ta muốn vào trong Lĩnh Vực Hạch Tâm để tìm một người bạn, có lẽ người đó có cách giúp ta thắng được Tằm Chi Chiến.” Hàn Sâm nói. Lý Khả Nhi có thể cảm nhận được Hàn Sâm không có nói dối. Thế nhưng người bạn mà Hàn Sâm muốn tìm kia là ai thì nàng lại không cảm nhận rõ ràng được, chỉ biết là quả thực có sinh vật đó tồn tại.
Hàn Sâm đã cố gắng khống chế không để bản thân suy nghĩ. Nhưng cứ mỗi lần nhắc đến hai chữ “người bạn” thì tiềm thức vẫn hiện lên một ý niệm. Đây là thứ không thể nào tránh khỏi được. Song Hàn Sâm đã cố gắng khống chế không để mình nghĩ nhiều nữa nên Lý Khả Nhi cũng không hình dung rõ được rốt cuộc đó là ai.
“Được thôi, để ta nghĩ xem có cách nào không. Lát nữa sẽ cho ngươi câu trả lời chắc chắn. Nhưng mà chuyện này rất phiền phức, không chắc có thể hoàn thành được nên ngươi đừng ôm hy vọng gì quá lớn.” Lý Khả Nhi có chút thán phục năng lực khống chế suy nghĩ của Hàn Sâm. Nhưng vì Hàn Sâm không nói dối nên không thể tiếp tục điều tra nữa.
Hàn Sâm đã đợi rất lâu mà không thấy Lý Khả Nhi quay lại, nhưng Linh Lung lại tới gần hồ Ám Giới.
Không cần Hàn Sâm lên tiếng, Linh Lung đã cảm ứng được suy nghĩ trong lòng hắn, không khỏi kinh ngạc mà nói: “Tiểu sư muội đã đồng ý giúp ngươi tiến vào Lĩnh Vực Hạch Tâm rồi sao?”
“Nàng nói chuyện này rất khó xử lý, không chắc có thể hoàn thành được.” Hàn Sâm có hơi lo lắng cuối cùng Lý Khả Nhi sẽ mang về tin xấu.
Linh Lung cười nói: “Chuyện này đúng là rất khó xử lý. Theo lý thuyết thì ở Thiên Ngoại Thiên không thể vào được Lĩnh Vực Hạch Tâm, chỉ có một nơi là ngoại lệ duy nhất thôi. Nhưng đó lại là cấm địa của tộc †a, đừng nói là ngoại tộc, cho dù là đệ tử thân truyền của tộc Thái Thượng cũng bị cấm không được bước chân vào đó. Người có thể làm được chuyện này không nhiều mà vừa hay tiểu sư muội cũng ở trong số đó. Nếu mà nàng đã nhận lời với ngươi thì chỉ cần vận may của ngươi không quá kém sẽ không có vấn đề gì cả đâu.”
“Đó là nơi như thế nào?” Hàn Sâm tò mò hỏi.
“Trước đây ta từng nói cho ngươi biết rồi. Thiên Ngoại Thiên là vùng đệm nằm giữa thế giới thực và thế giới phản vật chất, nơi đó chính là con đường liên thông giữa hai thế giới này. Cũng bởi vì nó nối liền hai thế giới nên những gì xảy ra ở đó đều vô cùng kỳ lạ. Chỉ có ở nơi đó mới có thể kết nối được với thế giới hiện tại, để cho ngươi có thể mở được cửa vào Lĩnh Vực Hạch Tâm” Linh Lung không giải thích cặn kẽ mà chỉ nói đơn giản như vậy, sau đó còn bổ sung thêm: “Vì ở đó có quá nhiều nhân tố không thể xác định được cho nên đệ tử tộc Thái Thượng bị cấm không được đến đó. Song cha của tiểu sư muội là người bảo vệ ở đó, dựa vào mức độ được cưng chiều của tiêu sư muội thì chuyện thuyết phục cha nàng cho ngươi một cơ hội là không khó.”
“Thì ra là thế.” Hàn Sâm bừng tỉnh đại ngộ.
Lại đợi thêm một tiếng thì cuối cùng Lý Khả Thi cũng dịch chuyển tức thời về đây, tin tức nàng mang về cũng là tin tốt khiến cho Hàn Sâm có thể thở phào.
Lý Khả Nhi dùng tinh không đại na di mấy lần liền, cuối cùng đi tới một sa mạc cực lớn. Sa mạc này quả là vô biên vô hạn, chỉ sợ không kém một tinh hệ nhỏ là bao.
Với thị lực của Hàn Sâm thì không nhìn thấy được sa mạc lớn này trải dài tới đâu, khó mà có thể tưởng tượng được là nó lớn đến nhường nào.
“Cha ơi, con dẫn người ta tới rồi đó, bọn con có thể đi vào được chưa ạ?” Lý Khả Nhi đứng ở bên rìa sa mạc, gọi với vào trong.
Sa mạc vốn yên lặng như tờ, bỗng nhiên từ đâu nổi lên trận cuồng phong. Trận cuồng phong cuốn những hạt cát vàng bay lên không trung, tụ hợp lại thành một người đàn ông tộc Thái Thượng.
“Nhớ là không được đi quá Tam Giới đâu đấy.” Người đàn ông tộc Thái Thượng trông như thần cát phát ra thanh âm ầm ầm như sấm.
“Dạ biết rồi, cha đã nói đi nói lại nhiều lần lắm rồi. Bọn con chắc chắn sẽ không đi qua nơi đó đâu, bọn con chỉ định tiến vào Lĩnh Vực Hạch ‘Tâm mà thôi.” Lý Khả Nhi nũng nịu đáp lại.
Người đàn ông giống như thần cát kia tỏ vẻ không biết nên làm sao, rõ ràng là không có cách nào đối phó với Lý Khả Nhi. Bão cát lại cuốn tới, hạt cát tản mát đầy trời. Trong nháy mắt, người đàn ông kia đã biến mất không thấy đâu nữa. Sa mạc khôi phục vẻ yên tĩnh ban đầu.
“Đi thôi.” Lý Khả Nhi dứt lời liền bước vào sa mạc.
Hàn Sâm đi sát theo sau. Lý Khả Nhi, vừa đi vừa nói chuyện: “Không gian nơi này không hề ổn định một chút nào hết, nên ngươi tuyệt đối không nên sử dụng lực lượng tinh không đại na di ở đây, cũng không được sử dụng lục lượng nào quá mạnh. Nếu không thì ngươi sẽ rất dễ bị cuốn vào thế giới phản vật chất, đến lúc đó thì cho dù tộc trưởng có đích thân tới đây cũng không thể kéo người về từ thế giới phản vật chất được đâu.”
Hàn Sâm gật đầu, giờ thì hắn đã biết tại sao Lý Khả Nhi lại chọn đi bộ mà không phải là dùng dịch chuyển tức thời để đi qua.
Hai người họ sóng vai đi trong sa mạc. Thỉnh thoảng, Hàn Sâm có thể thấy trong sa mạc xuất hiện dấu tích của các công trình kiến trúc lạ lùng, có những kiến trúc cổ bằng đá, cũng không thiếu những kiến trúc kim loại của nền văn minh khoa học kỹ thuật, thậm chí còn có cả chiến hạm và phi thuyền. Tất cả những thứ đó đều bị chôn một phần dưới cát, nhìn qua thì không biết đã trải qua bao nhiêu tháng năm. Đến cả thứ nền chắc như là hợp kim cũng đã mục nát. Chỉ cần có gió thổi qua thôi là đã có tấm kim loại rơi xuống, rơi xuống nền cát là lập tức vỡ nát vụn.
Tượng đá cao hơn trăm mét, hài cốt của một con quái thú khổng lồ, một thân cây khô vùi nửa mình vào trong cát trông như là một con rồng thực thụ. Cả sa mạc chìm trong bầu không khí quỷ dị.
Phong cách của những thứ này cho thấy chúng đến từ những thời không khác nhau. Vậy mà cứ như là rác thải bị vứt bỏ lại ở đây khiến người ta lại càng cảm thấy quái dị.
Hiểu được tâm tư của Hàn Sâm, Lý Khả Nhi giải thích: “Nơi này chính là con đường liên thông giữa thế giới hiện thực và thế giới phản vật chât, cho nên thường xuyên có những đồ vật của thế giới thực hoặc là thế giới phản vật chất được “chuyển” tới đây từ những không gian gấp khúc. Đôi khi sẽ có vài món đồ khá là tốt. Có lần cha ta còn nhặt được cả thi thể dị chủng cấp Hoá Điệp. Cơ mà chuyện tốt như thế hiếm lắm mới gặp được một lần. Phần lớn những thứ xuất hiện ở đây đều là rác rưởi vô dụng.”
Lúc Lý Khả Nhi đang nói chuyện, Hàn Sâm nghe được tiếng ầm vang. Trên trời như thể nứt ra một cái máng nước, sau đó lập tức nhìn thấy một con cự thú vọt ra từ khe nứt trên trời.
Hàn Sâm kinh ngạc trợn mắt nhìn lên. Thấy trên bầu trời biến ảo, vặn vẹo, đầu của con cự thú nhô ra từ vết nứt không gian trông như rãnh nước kia.
Đầu con cự thú kia màu trắng bạc như là hàng mỹ nghệ được làm từ bạc vậy, trên đầu mọc ra ba cái sừng thú. Trông nó không khác gì một con tam giác long nhưng lại lớn hơn tam giác long rất nhiều. Chỉ riêng mỗi cái đầu thôi đã dài tới mười mấy mét. Hơn nữa miệng của nó còn đang phun máu tươi tung toé.
Ầm ầm!
Con cự thú đó rơi xuống sa mạc, làm cát bụi bay đầy trời như thể mới có một trận động đất xảy ra.
Hết chương 2667.
Bạn cần đăng nhập để bình luận