Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Ầm!
Trong khoảng không rách nát màu xanh lam đó, một vật khổng lồ như một ngôi miếu cổ thần đang dần bay ra.
“Thần điện Gen!” Rất nhiều sinh linh trong đại vũ trụ thấy Thần điện Gen lại xuất hiện vào lúc này, tất cả đều lộ ra vẻ nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn Thần điện Gen thần bí kia, trong lòng không ngừng suy đoán.
“Cuộc chiến phổ gen chúng sinh vừa mới trôi qua không lâu, sao Thần điện Gen lại có thể xuất thế vô cớ như thế?”
“Tám chín phần mười là cường giả đã khởi động cuộc chiến diệt tộc.” “Nhìn có vẻ không phải, trận chiến lần trước của Khổng Phi có chút khác tình huống bây giờ. Khi đó Chư Thiên Tinh Thần hiện lên, lần này vũ trụ lại giống như bị xé ra một vết thương. Cảm giác này hoàn toàn không giống.”
“Đúng vậy, vệt xanh kia rốt cuộc là chuyện gì vậy? Trước kia sao chưa từng nhìn thấy, cũng chưa từng nghe nói. Nhìn vệt xanh kia khiến cho người ta có cảm giác muốn khóc, gần như không nhịn được mà rơi lệ. Đây rốt cuộc là tình huống gì vậy?”
Đỉnh Vô Định Sơn, một nữ nhân trên đỉnh đầu có một chiếc sừng thánh khiết và một Thanh Mao Thú mà đứng song song, nhìn lên vệt xanh trong vũ trụ, sắc mặt cũng hết sức cổ quái.
“Rốt cuộc lại xuất hiện. Hàng trăm triệu năm chưa từng gặp thần thương rồi, thật nhớ thời đại mà sơn chủ vẫn còn ở đây, nghịch thiên chém Thần, phá cửa lập thân, giành được thân thần linh. Đã mấy trăm triệu năm không ai có thể làm được, hôm nay rốt cuộc lại gặp được thần thương rồi…” Ánh mắt Thanh Mao Thú phức tạp nói.
“Không biết là ai lại có thể nghịch thiên chém Thần ở thời đại này, chiếm lấy vị trí của thần linh…” Nữ nhân có sừng thánh khiết trên đỉnh đầu cau mày nói.
“Bất kể là ai thì cũng là một chuyện tốt, chứng minh việc trấn áp của Thần điện Gen đã sắp không chống đỡ nổi nữa rồi. Những Thần kia cũng đã không còn là sự tồn tại bất tử bất diệt nữa, có cơ hội chém Thần đoạt vị.” Thanh Mao Thú vừa nói vừa nhìn thoáng quá cự thú kim sắc đang ngủ say ở cách đó không xa. “Đây cũng là cơ hội của Vô Định Sơn chúng ta, có tiểu sơn chủ ở đây, việc Vô Định Sơn quật khởi lần nữa đã là chuyện không thể ngăn cản.”
Nghe được ba chữ tiểu sơn chủ, trên khuôn mặt nghiêm túc của nữ nhân cũng lộ ra nụ cười hiếm có: “Huyết mạch của tiểu sơn chủ mặc dù không được coi là quá thuần khiết, nhưng tiềm lực lại mạnh đến mức không cách nào lường được, sắp tới thăng cấp Chân Thần, đến lúc đó đương nhiên có thể nghịch thiên chém Thần, tiến vào Thần điện Gen giống như sơn chủ, khiến cho thế nhân biết rằng Vô Định Sơn ta vẫn còn ở đây, tộc Hống vẫn còn là huyết mạch vô địch.”
Bên trong một Hồng Nụy Tinh đáng sợ lại ẩn giấu một tòa cung điện. Lúc này bên trong cung điện đang có rất nhiều sinh vật giống như loài người, tất cả đều nhìn Thần thương trong tinh không.
Nếu như Hàn Sâm ở chỗ này, hắn sẽ kinh ngạc phát hiện Thiên Tru Thánh đồ cũng ở trong đó.
“Cái gì nên tới rốt cuộc cũng tới, từ sau Thánh Vực, thời đại Thần chiến cuối cùng cũng lại tới rồi. Đáng tiếc chúng ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.” Một nam tử có đôi mắt màu lam nhìn lên tinh không, khẽ thở dài nói.
“Mặc dù còn chưa chuẩn bị kỹ càng, nhưng có được cơ hội lần này còn hơn là không có. Huyết Mệnh Giáo chúng ta đã ẩn nhẫn lâu như vậy rồi, cũng đã đến lúc đánh một trận với những thần linh kia rồi.”
“Có lẽ vậy.” Nam tử có đôi mắt màu lam nhìn chằm chằm vào vệt xanh trong hư không, vẻ mặt của hắn khiến người ta khó có thể nắm bắt được.
Ở một tinh cầu nhỏ của tộc Vạn Bảo, một lão nhân cầm lá cờ vải trong †ay cau mày nhìn vệt xanh trong hư không, thì thào lẩm bẩm: “Không nên chứ, thời gian còn chưa tới, sự trấn áp của Thần điện Gen hẳn là vẫn còn tác dụng, ngay lúc này lại có người có thể chém Thần sao? Kỳ quái… Không nên chứ…”
Ở vô số chỗ thần bí của đại vũ trụ đều có những cường giả nhìn chằm chằm vào vệt xanh và Thần điện Gen đang dần dần hiện ra kia, suy nghĩ khác nhau, có người vui mừng, có người nghi ngờ, nhiều hơn là những người đang quan sát.
Bọn họ đang quan sát, tự hỏi xem ai là người đã chém giết thần linh, cướp lấy vị trí của thần linh.
Thần điện Gen hiện ra từ trong vệt xanh, cả vũ trụ biến thành một mảnh đen nhánh, chỉ có một chút vệt xanh đó tỏa ra ánh sáng thê lương xinh đẹp trong hư không.
Thần điện Gen cổ kính mà thần bí giống như miếu thượng cổ gần như trăm triệu năm chưa từng mở cửa, hôm nay cuối cùng đã từ từ mở ra.
Khác với điểm đăng chi chiến của Khổng Phi, khác với trận chiến phá môn của Cổ Thủy Thần, lần này cửa lớn của Thần điện Gen hoàn toàn mở rộng, khiến cho bất kuf sinh linh nào trong vũ trụ cũng đều nhìn rõ được quang cảnh bên trong.
Bên trong cánh cửa lớn là một pho tượng thần, một pho tượng thần khổng lồ giống như phỉ thúy. Mặc dù chỉ là một pho tượng tượng thần, nhưng lại có uy nghiêm khó tả, khiến người ta khó có thể sinh lòng khinh nhờn. Những sinh vật có thực lực kém một chút, lúc nhìn thấy tượng thần kia đã không cách nào khống chế nổi mà quỳ xuống.
Có điều đôi mắt của tượng thần đang rỉ máu khiến người ta vừa hy vọng vừa buồn bã, mặc dù uy thế của nó cũng đã không có thần ý.
Dưới cái nhìn chăm chú của rất nhiều sinh linh, pho tượng thần kia chậm rãi trôi ra khỏi Thần điện Gen, đồng thời trên người cũng xuất hiện những vết nứt.
Khoảnh khắc bức tượng bay ra khỏi cánh cửa Thần điện Gen, cả bức tương lập tức sụp đổ, vỡ tan thành vô số mảnh vỡ bay lả tả.
Lôi vũ bạo phong của chư thiên vạn giới giống như cũng đang khóc cho sự sụp đổ của một vị thần.
“Thần linh mới sẽ là ai chứ?” Cung chủ Trấn Thiên Cung nheo mắt lại, nhìn chằm chằm cánh cửa Thần điện Gen mở rộng trong hư không.
Một pho tượng thần rời khỏi Thần điện Gen, bệ thờ phía trên bị bỏ trống, tất nhiên sẽ có chủ nhân mới đến chiếm giữ. Cung chủ Trấn Thiên Cung cũng muốn biết, ở thời đại này, ai có thể nghịch thiên chém Thần.
Những sinh vật có suy nghĩ giống như cung chủ Trấn Thiên Cung có rất nhiều, bọn họ cũng đang nhìn chằm chằm cánh cửa Thần điện Gen, mong chờ vị cường giả đã chém giết thần linh bước lên bệ thần, trở thành vị Thần mới.
Nhưng mà đợi đã lâu, lại không thấy bất cứ sinh vật nào bay về phía Thần điện Gen, ngược lại bên trong Thần điện Gen truyền ra một âm thanh hư vô cổ kính: “Thần Thiên La vẫn lạc, Thần Cách mất đi, người có được Thần Cách Thiên La sẽ thừa kế thần vị kia”
Sinh linh chư thiên vạn giới đều ngẩn người, thần linh vẫn lạc, Thần Cách mất đi, tình huống này chưa từng nghe nói đến. Cường giả đã ra †ay chém chết Thần Thiên La không phải nên mang theo Thần Cách tiến vào Thần điện Gen trở thành vị Thần mới sao?
“Thần Cách mất đi là có ý gì? Chẳng lẽ nói Chẳng lẽ nói, vị cường giả kia sau khi chém chết thần linh đã không lấy đi Thân Cách sao?”
“Không thể nào? Thứ quan trọng như vậy, sao có thể không lấy đi được?”
“Có phải là do vị cường giả kia đã đồng quy vu tận với Thần Thiên La rồi không?”
“Có khả năng!”
Rất nhiều sinh linh tim đập thình thịch, nếu quả thực là là đồng quy vu
tận, vậy bọn họ phải tìm được Thần Cách, như vậy chẳng phải sẽ có thể thừa kế vị trí thần linh sao?
Trong bao nhiêu sự nghi hoặc, cánh cửa Thần điện Gen đóng lại, chậm rãi trở về hư vô, có điều vệt xanh trên bầu trời kia rất lâu không có tiêu tán.
Hết chương 2787.
Bạn cần đăng nhập để bình luận