Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2936. Trận chiến Thánh Viên

“Những Trường Minh Đăng đó thông đến đây?” Hàn Sâm hỏi
“Không, ở đó chỉ có một Trường Minh Đăng, xung quanh một mảnh tối †ăm, ta tưởng sẽ bị vây chết ở đó, nhưng mà sau này xảy ra một chuyện kì lạ” Dương Vân Sinh lại nói.
“Chuyện gì kì lạ?” Hàn Sâm có chút hứng thú hỏi.
Dương Vân Sinh cười khổ nói: “Trong bóng tối đó, ta nghe thấy tiếng khóc của người phụ nữ”
“Tiếng khóc của người phụ nữ?” Hàn Sâm khẽ giật mình, trước đó bọn họ cũng nghe được tiếng khóc của người phụ nữ, nhưng mà sau đó Nguyệt Ảnh Thần xuất hiện, Hàn Sâm còn cho rằng đó là tiếng của Nguyệt Ảnh Thần.
Nhưng mà hiện giờ Dương Vân Sinh cũng nghe thấy tiếng khóc, vậy thì có chút kì lạ.
Dương Vân Sinh tiếp tục nói: “Nói ra sợ ngươi cười, lúc đó ta bị vây chết trong đó, trong lòng đã tuyệt vọng, nghe thấy tiếng khóc trong lòng càng khó chịu, nghĩ dù sao đều là chết, so với sống sờ sờ bị nghẹn chết, còn không bằng chết cho sảng khoái, thế là xông qua phương hướng có tiếng khóc truyền đến, muốn đại chiến một trận với đồ vật trong bóng tối, chết thì chết thôi.”
“Nói ra cũng kì lạ, vốn ta tưởng mình sẽ bị hắc ám làm thịt luôn cơ, nhưng mà ta đuổi theo âm thanh tiếng khóc đó, mặc dù sức mạnh cắn giết của hắc ám vẫn còn, nhưng lại không mạnh như hắc ám gặp được trước đó, sức mạnh của ta miễn cưỡng có thể cản được sức mạnh cắn giết của hắc ám, sau đó cả dọc đường đuổi đến đây, nhìn thấy Trường Minh Đăng, thì bèn xông qua, tiếng khóc của người phụ nữ đó lại không thấy nữa”. Dương Vân Sinh kể đại khái chuyện mình gặp được nói một lượt.
“Lẽ nào Dương Vân Sinh đuổi theo Nguyệt Ảnh Thần tới đây? Không đúng nha, Nguyệt Ảnh Thần ở phía trên khe nứt lớn, nếu Dương Vân Sinh đuổi theo Nguyệt Ảnh Thần tới đây, có lẽ hắn sẽ đến phía trên khe nứt lớn mới đúng, hơn nữa có lẽ cũng sẽ đến sớm một khoảng thời gian, không thể hiện giờ mới đến” Hàn Sâm nhìn Dương Vân Sinh hỏi: “Lần cuối cùng ngươi nghe thấy tiếng khóc của người phụ nữ là lúc nào?”
Ai”
“Thì vừa nãy không lâu,” Dương Vân Sinh đáp.
Hàn Sâm nói trong lòng: “Vậy thì càng không đúng, xem ra tiếng khóc của người phụ nữ không phải đến từ Nguyệt Ảnh Thần.”
Lời đang nói, đột nhiên nghe thấy bên ngoài Thánh Viên, lại truyền đến tiếng khóc của người phụ nữ, âm thanh đó cực kì u oán, thê lương, làm người ta rợn tóc gáy.
“Lại đến rồi, chính là âm thanh này.” Dương Vân Sinh nói.
Hàn Sâm nhìn bên ngoài Thánh Viên, phạm vi mà hai Trường Minh Đăng ngoài cửa có thể chiếu sáng cực kì có hạn, ra ngoài nữa là một vùng tăm tối, không thấy được gì.
Mọi người ngừng thở nghe một lúc, tiếng khóc đó từ từ biến mất, giống như đã đi xa.
“Thịt này là các ngươi nấu sao? Có thể để ta ăn một ít không? Sắp thành ma đói rồi” Dương Vân Sinh chỉ thịt trong nồi nói, chỗ này quá khủng bố, bất cứ lúc nào có thể mất mạng, đến lúc này hắn thả lỏng hẳn.
“Thịt là của ta.” Bảo Nhi lại nhảy lên trước bàn đá, hai tay giữ nồi đá.
Hàn Sâm đang muốn nói cái gì, lại nghe được bên ngoài Thánh Viên truyền đến tiếng bước chân, lại có người đến Thánh Viên.
Chỉ thấy một lão già mặc kim bào tiến vào Thánh Viên, lại là Cửu Thiên Đế.
“Thánh Viên trọng địa, cũng là chỗ mà mấy người ngoài các ngươi có thể vào sao?” Cửu Thiên Đế nhìn thấy đám người Hàn Sâm, sắc mặt lập tức lạnh đi, quan sát tới lui trên người đám người Hàn Sâm, giống như đang tìm thứ gì đó.
Sắc mặt Dương Vân Sinh có chút khó coi, vừa đến được một chỗ an nhàn như vậy, tạm thời không lo tính mạng, ai biết lại gặp phải Cửu Thiên Đế.
Trong lòng Dương Vân Sinh rõ ràng, Cửu Thiên Đế không dễ nói chuyện giống như Hàn Sâm.
Rất nhanh, ánh mắt Cửu Thiên Đế rơi vào tượng đá Uyển Nhi và nồi đá trong Thạch Đình, tức khắc trong mắt lóe lên sự vui mừng khôn xiết, mặc dù chỉ là lóe qua, nhưng lại không thể giấu được ánh mắt của Hàn Sâm.
“Còn không tránh ra, đợi tìm chết sao?” Ánh mắt Cửu Thiên Đế nhìn chằm chằm Hàn Sâm, từng bước tiến vào Thạch Đình, trên người xuất hiện khí văn màu ám kim kì dị, giống như từng con rết quái dị bao quanh bên cạnh hắn.
Trong lòng Dương Vân Sinh lại kinh hãi, mặc dù hắn cũng là cường giả Thần Hóa cấp Hóa Điệp, nhưng Cửu Thiên Đế lại là lão quái vật sống từ thời đại Thánh Vực, quá trình tiến hóa không cách nào dự đoán được, trong số Chân Thần là thành phần đỉnh cao nhất, tuyệt đối không người mà hắn sánh được.
Thấy Cửu Thiên Đế từng bước tiến vào, Dương Vân Sinh giống như gặp phải đại địch, nhưng mà Cửu Thiên Đế lại như không thấy hắn, luôn nhìn chằm chằm Hàn Sâm, rõ ràng không coi hắn ra gì.
Khí thế trên người Cửu Thiên Đế càng ngày càng mạnh, theo Dương Vân Sinh thấy, giống như kình thiên cự nghiệt không thể địch nổi, hắn vốn tưởng tiếp đó Cửu Thiên Đế chắc chắn sẽ ra chiêu một kích lấy mạng Hàn Sâm.
Nhưng mà ai biết Cửu Thiên Đế đến trước Thạch Đình, lại không lập tức phát động tấn công, chỉ dùng khí thế áp bức đám người Hàn Sâm nói: “Bổn Đế sợ tổn hại di vật của chủ thượng, ngươi đừng ép ta ra tay sát sinh.”
Bảo Nhi cười phì phì: “Ngươi sợ làm cha ta bị thương sao? Nói dễ nghe như vậy.”
Sắc mặt của Cửu Thiên Đế không đổi, lạnh lùng cười nói: “Lúc Bổn Đế tung hoành đại vũ trụ, theo Thánh Chủ đại nhân giết hết Chân Thần, tổ tiên các ngươi không biết còn đang bú sữa ở đâu kia, muốn giết các ngươi dễ như trở bàn tay, nhưng Bổn Đế niệm trời xanh có đức hiếu sinh, mới cho các ngươi một con đường sống, chớ hiểu lầm.”
Hàn Sâm chỉ mỉm cười nhìn Cửu Thiên Đế, cũng không nói.
Bảo Nhi cũng lười để ý Cửu Thiên Đế nữa, lấy muỗng ngọc đi ăn thịt trong nồi đá.
“Dừng tay!” Cửu Thiên Đế lập tức thay đổi sắc mặt, giọng điệu nghiêm nghị hét lớn, đồng thời xông qua Thạch Đình, một tay bắt Bảo Nhi qua, con rết ám kim do khí văn hình thành trên người cũng nổi lên.
Hàn Sâm ngăn trước Thạch Đình, trong tay lấy ra Thuãn Medusa, phát động Ngưng Thị Medusa, ánh mắt yêu dị chiếu lên khí văn giống như những con rết ám kim đó, ngưng kết chúng nó trong hư không.
“Dù thuật Ngưng Cố mạnh, nhưng với Bổn Đế ta thì chỉ là tài mọn thôi.” Trong mắt Cửu Thiên Đế lóe lên sự tàn nhẫn, duỗi tay từ giữa eo lấy ra một thanh kiếm.
Thanh kiếm đó rất quái dị, thần binh kiếm khí mà Hàn Sâm thấy qua cũng không ít, nhưng lại chưa thấy qua một thanh kiếm yêu dị tà khí như vậy.
Thanh kiếm đó chỉ có rộng bằng hai ngón tay, dài chỉ có bốn thước, †oàn thân giống như điêu khắc từ Huyết Ngọc, điều kì lạ nhất là, trên †hân kiếm lại mọc lên một hàng mắt, xếp thành hàng trông yêu dị và buồn nôn, khiến người ta cảm thấy cực kì không thoải mái, da gà trên người chợt nổi lên.
“Cửu Nhãn thông thiên cổ, một kiếm chém U Minh, dưới kiếm Cửu Nhãn của ta, tuyệt đối không vật nào còn sống, Bổn Đế vốn niệm tình trời cao có đức hiếu sinh, muốn tha cho các ngươi một con đường
sống, nếu các ngươi đã tự mình tìm chết, thì đừng trách Bổn Đế.” Cửu Thiên Đế nói xong, khẽ nâng Cửu Nhãn quái kiếm trong tay.
Hết chương 2936.
Bạn cần đăng nhập để bình luận