Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1001: Chiến Hầu Vương

Hàn Sâm ôm Bảo Nhi đi ra ngoài Tí Hộ Sở, lượn một vòng xung quanh Kinh Cức Tùng Lâm, tiện tay săn giết mấy con côn trùng cấp nguyên thủy.
Quả nhiên, cũng không lâu lắm liền thấy con Viên Hầu màu xanh da trời kia lén lén lút lút tiến lại gần, ở trong khóm Kinh Cức vụng trộm nhìn tới chỗ Hàn Sâm bên này.
Có thể là biết rõ Hàn Sâm không giống với những người khác, Viên Hầu màu xanh da trời vậy mà cũng không lập tức lao lên đả thương người đoạt con mồi.
Hàn Sâm giả bộ không phát hiện ra nó, tiếp tục ở bên cạnh hoạt động, tốc độ của con Viên Hầu màu xanh da trời này quá nhanh, khoảng cách xa như vậy, nó vác theo một con Ô Lân Mãng, Hàn Sâm đều đuổi không kịp, càng không khả năng đuổi theo Viên Hầu màu xanh da trời tay không.
Hàn Sâm cố ý đưa lưng về phía con Viên Hầu màu xanh da trời kia, ôm Bảo Nhi ở trong Kinh Cức Tùng Lâm tìm kiếm con mồi, Viên Hầu màu xanh da trời một mực lặng lẽ đi theo đằng sau Hàn Sâm, thoạt nhìn là đang tìm cơ hội.
Hàn Sâm đi vào bên trong một khu vực tương đối rậm rạp trong Kinh Cức Tùng Lâm, nhìn thấy ở phía trước có một con bò cạp lớn toàn thân đen nhánh, nhận ra đó là Độc Châm Hạt Tử cấp nguyên thủy, vội vàng tháo cung tên xuống, bắn một mũi tên tới Độc Châm Hạt Tử.
Độc Châm Hạt Tử không hề phát hiện ra Hàn Sâm, bị một mũi tên không một tiếng động bắn thủng giáp xác, trực tiếp đi đời nhà ma.
Đột nhiên nhìn thấy trong khóm Kinh Cức bên cạnh có một thân ảnh màu lam lóe lên, con Viên Hầu màu xanh da trời kia đã đi ra chụp một cái, lập tức bắt được Độc Châm Hạt Tử vào trong tay, đắc ý kêu lên hai tiếng với Hàn Sâm, quay người đã muốn chạy.
Dùng bản lĩnh của Viên Hầu màu xanh da trời, nếu nó muốn giết Độc Châm Hạt Tử thì chỉ là tiện tay mà thôi, không cần đoạt của Hàn Sâm đấy, nó làm thế này chính là muốn gây sự với Hàn Sâm.
Mắt thấy Viên Hầu màu xanh da trời đào tẩu, Hàn Sâm lập tức dùng Động Huyền Kinh mở ra tầng khóa gen thứ ba, bao phủ Viên Hầu màu xanh da trời ở bên trong Động Huyền Khí, phong bế thất cảm của nó.
- Tao xem mày có thể chạy đi nơi nào?
Hàn Sâm kéo cung bắn tên, bắn một mũi tên tới con Viên Hầu màu xanh da trời.
Đột nhiên mất đi thất cảm, con Viên Hầu màu xanh da trời kia hiển nhiên càng thêm hoảng sợ, có vẻ hơi bối rối, không đợi nó kịp phản ứng, mũi tên Hổ Nha Phong biến dị cũng đã bắn tới người con Viên Hầu màu xanh da trời.
Đầu mũi tên bén nhọn giống như răng nanh bắn tới khu vực mềm mại nhất trên bụng Viên Hầu màu xanh da trời, đầu mũi tên lập tức kịch liệt xoay tròn, mang theo lực lượng đinh ốc kinh khủng cắm vào bên trong da thịt.
Thế nhưng mà khiến cho Hàn Sâm giật mình là một mũi tên đinh ốc mạnh như vậy, vậy mà chỉ bắn đứt mấy cọng lông trên người con Viên Hầu màu xanh da trời, căn bản không thể xuyên thấu qua da thịt của nó.
Viên Hầu màu xanh da trời bị đau hét thảm một tiếng, quay người liền mau chóng chạy trốn, không biết có phải là nó vốn hết sức quen thuộc đối với vùng này hay không, mặc dù là bị phong bế thất cảm, nhưng vẫn nhanh chóng chạy trốn, cũng không hề đụng vào khóm Kinh Cức.
Hàn Sâm nhanh chóng đuổi theo, vừa một lần nữa kéo cung tên ra, nhắm ngay tới cái mông của Viên Hầu màu xanh da trời.
Mũi tên ra im ắng, dưới sự che đậy của Động Huyền Khí, mũi tên nhọn không một tiếng động xẹt qua không gian, không lệch chút nào cắm vào trong mông con Viên Hầu màu xanh da trời.
Rống!
Viên Hầu màu xanh da trời lập tức kêu thảm bụm lấy bờ mông, từng giọt máu tươi rơi xuống, Viên Hầu màu xanh da trời vừa bụm lấy bờ mông vừa đào tẩu, bộ dáng kia thoạt nhìn hết sức buồn cười.
- Khanh khách. . .
Bảo Nhi tựa hồ nhìn vô cùng vui vẻ, vừa vỗ bàn tay nhỏ bé vừa cười khanh khách.
Trong lòng Hàn Sâm cũng vui vẻ, vừa định đuổi kịp một lần nữa cho nó thêm hai mũi tên, lại thấy trên người con Viên Hầu màu xanh da trời kia nổi lên ánh sáng màu lam thần kỳ, sau đó thân hình lại được gia tốc, giống như là mở ra hack gia tốc, hai chân nhanh chóng chạy, nhanh chóng kéo giãn ra khoảng cách với Hàn Sâm.
Hàn Sâm toàn lực đuổi theo, nhưng căn bản không theo kịp tốc độ của nó, Bảo Nhi tựa hồ cũng không có ý định lấy ra hồ lô thu nó lại, khiến cho Hàn Sâm có chút buồn bực.
Hàn Sâm kéo cung bắn tên, tốc độ mũi tên bay ra ngoài, vậy mà không thể đuổi kịp Viên Hầu màu xanh da trời, rất nhanh con Viên Hầu màu xanh da trời kia đã biến mất ở trong tầm mắt của Hàn Sâm không còn thấy bóng dáng.
- Chạy thật nhanh.
Hàn Sâm cũng không hề từ bỏ đuổi theo, mặc dù Viên Hầu màu xanh da trời chạy mất, nhưng mà trong không khí còn lưu lại mùi máu của nó, Hàn Sâm lần theo mùi máu tươi một đường truy đuổi theo.
Viên Hầu màu xanh da trời đang hướng chỗ sâu bên trong Kinh Cức Tùng Lâm mà đi, Hàn Sâm do dự một chút vẫn thận trọng đuổi theo, chỗ này vẫn không tính là thâm nhập quá sâu vào trong Kinh Cức Tùng Lâm, cẩn thận một chút có lẽ sẽ không có vấn đề gì lớn.
Một mực lần theo mùi máu tươi truy đuổi theo, bởi vì Hàn Sâm có thể che đậy khí tức cùng chấn động của mình, mặc dù gặp phải một ít dị sinh vật, nhưng cũng không làm kinh động tới bọn chúng.
Đuổi theo được bốn, năm mươi dặm, mùi máu tươi kia đã dần dần trở nên phai nhạt, có lẽ là vết thương bên trên mông con Viên Hầu màu xanh da trời đã kết vảy, tố chất thân thể của sinh vật thần huyết xác thực rất mạnh mẽ.
Thế nhưng mà cứ như vậy buông tha cho, Hàn Sâm lại có chút không cam lòng, Viên Hầu màu xanh da trời mang thù như vậy, lúc trước một mũi tên của Hàn Sâm không bắn trúng nó, nó đã cả ngày đã chạy tới quấy rối. Lần này bắn trúng mông của nó, nó còn không bám chết lấy gây sự sao.
- Ba ba, khỉ.
Bảo Nhi lại đột nhiên dùng ngón tay nhỏ mập mạp chỉ tới phía trước kêu lên.
Hàn Sâm hướng theo ngón tay của Bảo Nhi nhìn lại, đã thấy một bầy khỉ màu xanh da trời đang nhảy nhót ở bên trong Kinh Cức Tùng Lâm, đang đung đưa tới lui ở trên đám dây leo.
Không biết lúc nào, bốn phía bên trong Kinh Cức Tùng Lâm đều có rất nhiều khỉ màu xanh da trời bao vây Hàn Sâm cùng Bảo Nhi lại.
- Xèo. . .xèo. . . Xèo. . .xèo. . .
Con Viên Hầu màu xanh da trời kia xuất hiện ở phía trước, hung ác vừa kêu vừa nhảy đối với Hàn Sâm, lập tức chỉ thấy những con khỉ màu xanh da trời từ bốn phương tám hướng lao tới, thét lên chói tai đánh về phía Hàn Sâm.
Hàn Sâm thoáng quét qua, những con khỉ màu xanh da trời này có cấp nguyên thủy và cấp biến dị, số lượng ít nhất cũng có hơn một ngàn con, con Viên Hầu màu xanh da trời kia hẳn là vua của bọn nó.
Nhìn đám khỉ màu xanh da trời từ bốn phương tám hướng xông lại, Hàn Sâm lại tuyệt không sốt ruột, Bảo Nhi càng hưng phấn vỗ bàn tay nhỏ bé, tựa hồ như là đang nhìn đám khỉ đùa giỡn vậy, thoạt nhìn thật sự rất cao hứng.
Tâm niệm vừa động, Động Huyền Khí đã mở ra, che đậy tất cả thất cảm bốn phía lại, đàn khỉ màu xanh da trời lập tức trở nên vừa điếc vừa mù, liền mùi cũng ngửi không được, bộ dáng nguyên bản hung thần ác sát đã lập tức biến thành con ruồi không có đầu, đều dừng lại ở nguyên chỗ quay loạn, không biết nên đánh về phía nào.
Hàn Sâm kéo cung bắn tên, lại là một mũi tên bắn về phía con khỉ Vương kia, lúc này vị trí Hàn Sâm nhắm bắn chính là lỗ tai của nó.
Mũi tên không một tiếng động chui vào, nhưng mà mới làm con Hầu Vương bị thương một chút, còn Hầu Vương kia đã kịp phản ứng lại, móng vuốt mau chóng bắt được đầu mũi tên còn chưa kịp hoàn toàn cắm vào bên trong, móng vuốt dùng lực, lại trực tiếp bẻ gảy mũi tên Hổ Nha biến dị.
Hàn Sâm lập tức có chút đau lòng, nhưng mà bây giờ đã không còn kịp đau lòng nữa, hắn rút Thái A Kiếm ra liền nhào tới chỗ Hầu Vương.
Mặc dù con Hầu Vương kia không nhìn thấy không nghe được, nhưng lại tựa hồ đoán được vậy, quay người cứ tiếp tục chạy, liền những con khỉ con cháu kia của nó cũng không thèm để ý.
Hàn Sâm tức giận, con Hầu Vương này thật sự là quá gian xảo, thân thể mạnh mẽ như vậy, lực lượng lại lớn như thế, vậy mà không dám cùng hắn chính diện chiến đấu.
Đáng giận hơn là, Hàn Sâm vẫn không đuổi kịp nó.
Nhưng mà Hàn Sâm nghĩ lại, đây chính là địa bàn của bầy khỉ này, nó chạy thì còn có thể chạy tới chỗ nào được nữa? Hang ổ có lẽ là ở gần đây thôi.
- Tao cũng không tin.
Hàn Sâm cắn răng đuổi theo, Bảo Nhi nằm trên lưng Hàn Sâm, bàn tay nhỏ bé ôm cổ Hàn Sâm, trong miệng ngậm bình sữa, vẻ mặt lại tỏ ra hưng phấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận