Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1705. Không cần phải hiểu

Âm thanh của lưỡi đao cắt đứt da thịt có một loại cảm giác vui sướng khó mà diễn tả nên lời, nhìn máu chảy ra theo lưỡi đao cắt vào da thịt, trong lòng giáo quan đã phấn khích tới cực điểm.
Bốp!
Bất thình lình, một nắm đấm hệt như có một chậu nước đá dội vào người mạnh mẽ đánh vào trên mặt của giáo quan, đập vỡ làm đôi mặt nạ do hỏa diễm biến thành, cơ thể của giáo quan đang vặn vẹo xoay tròn ở trên không trung cũng bị đánh bay ra ngoài, đâm vào trong một đống đổ nát.
Giáo quan đứng lên từ trong đống đổ nát, vẻ mặt không thể tin được nhìn Hàn Sâm đang ở trên không trung vẫn giữ nguyên tư thế ra nắm đấm. Gương mặt hắn lộ ra vẻ không thể tin rằng bản thân lại bị trúng một quyền của Hàn Sâm, ngay cả mặt nạ cũng bị đập nát.
Vẻ mặt của đám người Ngao Dạ cũng kinh ngạc vui mừng và không thể tin nổi, không dám tin rằng sẽ có biến cố như vậy.
“Ta không hiểu việc phá giải Tâm Nhãn Thuật gì đó, nhưng mà ta cũng không cần thiết phải hiểu” Hàn Sâm liếm môi một cái, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm giáo quan.
Giáo quan không nói câu nào, lại rút đao chém tới, điên cuồng hệt như lưỡi đao gió, trong chớp mắt đã chém vào người Hàn Sâm.
Bốp!
Giây phút lưỡi đao chém lên người Hàn Sâm, nắm đấm bên tay phải của Hàn Sâm lại đánh vào mặt giáo quan một lần nữa khiến khuôn mặt của hắn vặn vẹo, người cũng bay ra ngoài.
“Sao có thể như vậy được?” Giáo quan che mặt, lộ ra vẻ không thể tin nổi, đồng tử cũng co rút đến cực điểm.
“Dù kỹ năng của ngươi có lợi hại như thế nào đi nữa cũng không quan trọng, ta có thể nhanh hơn ngươi, trước khi ngươi giết ta, ta sẽ giết chết ngươi trước.” Hàn Sâm nói, giày thủy tinh dưới chân phát ra sức mạnh giống như một chiếc máy bay phản lực, đẩy mạnh thân hình của Hàn Sâm, trong phút chốc đến trước mặt của giáo quan.
“Không thể nào có chuyện này được!” Giáo quan không tin lại vung đao lên lần nữa.
Nhưng mà kết quả vẫn hệt như vậy, đao của hắn vừa mới chạm phải cơ thể của Hàn Sâm, bản thân hắn đã bị nắm đấm của Hàn Sâm đánh bay ra bên ngoài.
Hàn Sâm thực sự không thể ngăn cản, cũng như không thể nhìn thấu ‘Tâm Nhãn Thuật của giáo quan, nhưng mà những thứ đó cũng đều không quan trọng, hắn chỉ cần nhanh hơn giáo quan là đủ rồi.
Trước khi mang giày thủy tinh vào, Hàn Sâm không hề nhanh hơn giáo quan, nhưng bây giờ thì khác rồi, trạng thái giày thủy tinh thuần túy mang đến cho hắn tốc độ không thua gì với giáo quan, khiến hắn nhanh hơn cả giáo quan.
Hơn nữa găng tay trạng thái găng tay thuần túy có thể trao sức mạnh cho tay phải hắn và tốc độ ra quyền, mà điều đó cũng rõ ràng mạnh hơn nhiều so với trạng thái áo giáp, đây cũng là một trong những vốn liếng của Hàn Sâm.
Điểm quan trọng nhất là, Hàn Sâm giỏi về dự đoán và bố trí, khi hắn không cần quan tâm đến đao của giáo quan, hắn hoàn toàn có thể làm được điều đó nhanh hơn giáo quan, thậm chí là ra sau nhưng đến trước.
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Âm thanh nắm đấm và áo giáp va chạm nhau không ngừng vang lên bên tai, nắm đấm của Hàn Sâm hết lần này đến lần khác đánh vào người của giáo quan, đập vỡ tan tành áo giáp của giáo quan.
Lúc trước giáo quan còn giống như một thần linh tuấn tú, lúc này vết máu cũng đã dính đầy người, máu tươi trong miệng không ngừng tràn ra, từng mảng trên mặt vừa đỏ vừa sưng, sớm đã không còn vẻ tao nhã khi trước.
Giáo quan không tin vung đao hết lần này đến lần khác, nhưng lại bị nắm đấm của Hàn Sâm hết lần này đến lần khác đánh bay, đao của hắn cùng lắm cũng chỉ có thể chém rách da thịt của Hàn Sâm, thực sự không có cách nào làm Hàn Sâm bị thương nặng được.
Cho dù giáo quan chỉ cần một lần có thể nhanh hơn Hàn Sâm thì hắn có thể trực tiếp giết chết Hàn Sâm, nhưng mà hắn ngay cả một lần cũng không làm được, lần nào cũng bị Hàn Sâm đánh bay ra ngoài trước.
Đám người Ngao Dạ cũng nhìn đến ngây người, hắn vẫn chưa từng thấy có người phá giải Tâm Nhãn Thuật như vậy, xem ra dường như là lấy mạng đổi mạng, thế nhưng mỗi lần lại đều có thể đi trước một bước, hoàn toàn không có trường hợp ngoại lệ, quả thật là khiến người khác không thể nào tưởng tượng được.
Ầm!
Sau khi bị đánh liên tục không ngừng, chiến giáp gen trên người giáo quan không chịu nổi nữa vỡ tung thành từng miếng, cả người cũng bị Hàn Sâm dùng một quyền đánh bay xuống đất hệt như một thiên thạch, hình thành nên một cái hố tròn to lớn dưới mặt đất.
“Không thể nào… Ta không thể nào thua được… Làm sao ta có thể thua bởi một kẻ nhân loại…” Giáo quan giãy giụa muốn đứng lên tái chiến.
Hàn Sâm cũng đã đáp xuống từ trên trời, nắm đấm vung mạnh vào đầu của hắn, trực tiếp dí đầu của hắn vào tảng đá dưới đất.
Máu tươi tràn ra từ trong hố đá, tay cầm đao của giáo quan cũng buông lỏng, Tây Hoàng Đao rơi trên mặt đất, trượt xuống từ bên cạnh rồi phát ra tiếng vang leng keng liên tiếp.
Hàn Sâm còn muốn tiếp tục tấn công thì lại đột nhiên nhìn thấy hỏa diễm trên người giáo quan chợt bùng lên giống như mặt trời.
“Hàn Sâm, ta sẽ trở lại sớm thôi.” Sau khi bùng lên, bóng dáng của giáo quan đã biến mất không thấy đâu nữa, chỉ có một âm thanh vang vọng trên không trung.
Hàn Sâm thi triển Động Huyền Khí Tràng muốn tìm ra vị trí hiện tại của giáo quan, nếu như kẻ đáng sợ như vậy đã trở thành kẻ địch, nhất định phải nhổ cỏ tận gốc, tuyệt đối không thể để cho hắn chạy mất.
Hắn lập tức phát hiện ra giáo quan đang chạy ra khỏi bầu khí quyển lao vào vũ trụ, hơn nữa còn đang nhanh chóng bỏ chạy.
Hàn Sâm đang muốn đuổi theo, nhưng mà nhìn thấy Tiểu Thiên Sứ và Kim Mao Hống bị thương nặng, sắp chống đỡ không nổi nữa, vả lại với tốc độ của giáo quan, khả năng đuổi kịp hắn thật sự quá thấp, thế là Hàn Sâm đành phải phi thân xông đến trước mặt Zac.
Bạn cần đăng nhập để bình luận