Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3465. Ngoại truyện 1: Ta là giáo sư Hàn (2)

Bản thân ta, cái gì cũng vừa học đã biết, duy chỉ có việc vô phương tu hành.
“Đoán xem ta là ai?” Mắt Hàn Lâm bị một đôi tay bị kín từ đằng sau, tiếp đó bên tai vang lên một giọng nói vui vẻ hoạt bát.
“Duy Nhất, đừng quậy nữa.” Hàn Lâm nắm lấy bàn tay đang che mắt mình, kéo người ở sau lưng vòng qua hông rồi dừng trước mặt hắn.
“Ngươi đó, nhàm chán thật sự, đúng là đồ đầu gỗ, ngươi không thể giả vờ không đoán trúng để dỗ ta ư2?” Thiếu nữ tóc dài đến eo hờn dỗi.
Nếu các vương công quý tộc ở đế quốc Đại Tần thấy dáng vẻ lúc này của cô nàng, chắc chắn họ sẽ há hốc mồm kinh ngạc, không dám tin những gì mắt mình thấy.
Kiếm Duy Nhất, một trong những tài nữ nổi danh nhất tại đế quốc Đại Tần, sở hữu Băng Kiếm Tiên nổi danh, tinh thông kiếm tâm, mới gần hai mươi ba tuổi nhưng đã đạt những thành công cực kì nổi bật trong kiếm đạo, ngay đến nhiều kiếm đạo tông sư có nhiều năm luyện kiếm cũng bị thuyết phục trước tu vi kiếm đạo của Kiếm Duy Nhất, hiện tại nàng đang là đạo sư của Học viện Kiếm đạo Đế quốc, chỉ dạy cho rất nhiều con cháu hoàng gia và hậu duệ của vương công quý tộc.
Đương nhiên, Kiếm Duy Nhất nổi danh như vậy, ngoài tài năng của bản thân nàng thì vẫn còn một nguyên nhân vô cùng quan trọng khác, nàng là con gái duy nhất của Kiếm Bất Cô, người vốn là nguyên lão lưỡng triều của đế quốc Đại Tần.
Kiếm Bất Cô là Thái phó nước Tần, từng dạy bảo và phò tá cho hai đời Hoàng đế. Đương kim Tần Hoàng Tần Bạch coi Kiếm Bất Cô là trưởng bối chí thân, cộng thêm việc kiếm đạo vô song, là đệ nhất kiếm sư Đại Tần, Kiếm Duy Nhất là con gái độc nhất của hắn,chẳng cần nghĩ cũng biết nàng thân phận nàng tôn quý ra sao.
Ngay cả đám hậu duệ vương công tại đế đô Ngọc Bích cũng không dám tỏ vẻ thô lỗ trước mặt nàng, có lẽ các công chúa của Hoàng đế còn chẳng được sủng ái bằng nàng.
Không biết có bao kẻ hiển quý muốn rước nàng về dinh, tiếc là Kiếm Duy Nhất mắt cao hơn đầu, dù đó có là vị vương khác họ kế thừa huyết thống của Thần miếu cấp Hủy Diệt thì nàng cũng vẫn thấy chướng mắt như thường, khiến bao nhiêu vương tôn công tử thất bại ê chê mà ra về, vậy nên phía trước phong hào “Kiếm Tiên” ấy lại có thêm một chữ “Băng”.
Nếu người ta bắt gặp dáng vẻ tiểu thư đỏng đảnh này của Kiếm Duy Nhất, e rằng tất cả sẽ điên lên vì ghen ty.
“Ta vốn là một kẻ nhàm chán.” Ta nhún vai nói.
“Đừng tưởng ngươi nói như vậy thì ta sẽ bỏ qua cho ngươi.” Kiếm Duy Nhất không thèm quan tâm ta nói gì, vươn tay khoác tay ta, đứng dựa vào người ta, như cười như không, nói.
Ta để lộ vẻ bất đắc dĩ, cười khổ: “Đáng chơi thế sao?”
Không biết bao nhiêu kẻ cao quý trong thành Ngọc Bích để ý Kiếm Duy Nhất, nhưng Kiếm Duy Nhất chỉ đối xử đặc biệt với ta, đương nhiên điều này không thể thoát khỏi tai mắt của đám người đó.
Bởi thế, ta bị gây khó dễ khá nhiều, nếu không vì hạng mục ta đang nghiên cứu được Tần Hoàng ủng hộ nhiệt tình, được coi là bước quan trọng nhất trong kế hoạch mười năm của nước Tần thì e rằng rất khó nói liệu ta có giữ nổi cái mạng nhỏ này hay không.
“Ta thấy chơi rất vui mà” Kiếm Duy Nhất cười tít mắt.
Ta muốn nói thêm mấy câu, nhưng Kiếm Duy Nhất đã kéo tay ta tiến về phía trước, vừa đi vừa nói: “Đi theo ta, ta có một món quà muốn tặng cho ngươi.”
“Ta không muốn quà cáp gì cả.” Ta lắc đầu đáp.
“Ta cam đoan ngươi chắc chắn sẽ thích món quà lần này.” Kiếm Duy Nhất ương ngạnh kéo tay ta đi tiếp, chẳng mấy chốc đã lôi ta lên một chiếc phi hành khí cỡ nhỏ ở sân bay.
“Định đi đâu thế này?” Ta nghi ngờ hỏi.
Ta không nghi ngờ rằng Kiếm Duy Nhất gây bất lợi cho ta, với thân phận của nàng, nếu muốn giở trò với ta thì nàng không cần tốn sức như vậy.
“Đi rồi sẽ biết.” Đôi mắt xinh đẹp Kiếm Duy Nhất loé lên tia sáng lạ thường.
Phi hành khí rời khỏi thành Ngọc Bích, đáp xuống một tinh cầu vẫn còn hoang sơ.
Nhất thời, ta bị rung động bởi kỳ quan trước mắt, đó là một con sông màu ánh kim, quanh co vạn dặm, nước sống như chảy ra từ bảo thạch vàng kim, trông cùng đẹp đế và ảo diệu.
Trong dòng nước ánh vàng có một bóng dáng vàng kim thoắt ẩn thoắt hiện, vừa giống rồng vừa giống giao long, cực kì hùng dũng và kỳ quái.
“Đây là… Thần mạch…” Ta biết nó là gì.
Ta từng nghiên cứu rất nhiều phương pháp để giúp bản thân tu hành, trong số đó, cách có xác suất thành công cao nhất chính là đoạt được huyết mạch Thần Linh hoang dã, nếu vậy, dù không được Thần Linh ban phúc thì vẫn có thể tu hành.
Tuy vậy, huyết mạch Thần Linh hoang dã thực sự quá hiếm gặp, cho dù thần mạch thực sự xuất hiện thì cũng chưa chắc ngưng tụ ra được linh của thần mạch, thế nên mặc dù biết phương pháp này có thể giúp mình bắt đầu tu hành nhưng ta vẫn chưa có cơ hội thử nghiệm.
Rõ ràng con sông vàng kim to lớn chảy cuồn cuộn này là một thần mạch cao cấp, thậm chí trong thần mạch còn có long mạch ẩn hiện, ấy chính là dị tượng của linh của thần mạch.
Kiếm Duy Nhất híp mắt cười: “Đúng vậy, đây là một thần mạch, hơn nữa đang mang trong mình linh của thần mạch, nếu ngươi có được linh của thần mạch thì sẽ có thể tu hành như một người bình thường, không cần xin Thần Linh ban ơn.”
“Ý ngươi là ngươi muốn nhường linh của thần mạch này cho ta?” Ta kinh ngạc nhìn Kiếm Duy Nhất.
“Ta nhớ hôm nay là sinh nhật hai mươi hai tuổi của ngươi, đây là quà sinh nhật ta tặng ngươi.” Kiếm Duy Nhất nói.
“Vì sao?” Ta không vui mừng vì tin tốt này mà chỉ nghi hoặc nhìn Kiếm Duy Nhất, thầm nghĩ: “ Tại sao Kiếm Duy Nhất lại muốn tặng linh của thần mạch cho mình? Chẳng lẽ là để bù đắp vì mình đã làm lá chắn cho nàng? Nếu đúng là thế thì Kiếm Duy Nhất có lương tâm đấy” Ngón tay thon dài của Kiếm Duy Nhất chỉnh lại lọn tóc dài trên trán nàng, khế nhoẻn miệng cười với ta, dẩu môi nói: “Tặng quà sinh nhật cho bạn trai mà cần lý do à?”
“Nhưng ta chỉ là lá chắn của ngươi.” Ta hơi ngạc nhiên.
“Lá chắn cái gì?” Kiếm Duy Nhất kinh ngạc nhìn ta, chớp mắt nói: “Đến tận bây giờ ta luôn nghĩ ngươi là bạn trai ta, lá chắn cái gì cơ?”
“Ngươi…” Ta sửng sốt nhìn Kiếm Duy Nhất, nhất thời không biết nên nói gì.
“Được rồi, đã sắp đến giờ, linh của thân mạch ở trong thần mạch này đã bị trấn áp không thể cựa quậy, ngươi chỉ cần bước xuống sông lớn, đắm mình trong long huyết màu vàng là sẽ đoạt được linh của thần mạch.” Kiếm Duy Nhất chỉ tay vào long ảnh ở dưới lòng sông vàng kim.
Ta ngơ ngẩn nhìn theo hướng Kiếm Duy Nhất chỉ, ta biết linh của thần mạch cao cấp như vậy quý giá vô cùng, vả lại ở đế quốc Đại Tần này không có mấy ai có thể sở hữu năng lực cưỡng chế trấn áp nó, e rằng đây chính là công lao của Kiếm Bất Cô, đệ nhất kiếm sư của đế quốc Đại Tần.
Kiếm Bất Cô đã thoái ẩn từ rất lâu, ngay cả đương kim Hoàng đế cũng dám làm phiền hắn nếu không có việc hết sức hệ trọng, ấy vậy mà Kiếm Duy Nhất lại xin Kiếm Bất Cô ra tay giúp ta, ân huệ này thực sự rất lớn.
“Tặng cho ta thật ư?” Ta nhìn Kiếm Duy Nhất, xác nhận lần nữa. “Đương nhiên rồi.” Kiếm Duy Nhất khẳng định chắc nịch.
“Vậy ta phải nhận thôi” Ta nhoẻn miệng cười, ngồi lên chiếc thuyền nhỏ đã được chuẩn bị sẵn ở bên bờ sông, chèo ra giữa sông.
Hết chương 3465.
Bạn cần đăng nhập để bình luận