Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2427. Đại kiếm

Hàn Sâm và Kính phu nhân cũng cảnh giác nhìn theo ánh mắt của Dạ Phong. Chỉ thấy ở nơi vừa đào đá vụn ra xuất hiện một thanh đại kiếm.
Thân đại kiếm rộng khoảng chừng một thước, chuôi kiếm dài hai thước, thân kiếm không nhìn ra được dài bao nhiêu bởi vì thân kiếm đang cắm trên mặt quảng trường, phần lộ ra trên mặt đất đại khái dài bảy tám mươi phân.
Kiếm giống như đúc từ gang, lộ ra một màu xám nhợt nhạt, khiến người ta có cảm giác trong trầm trọng mang vẻ xơ xác tiêu điều.
Chuôi kiếm có hình dạng như một đốt tre nhưng không có phần bảo vệ tay, trực tiếp nối liền với thân kiếm. Thân kiếm có hai lưỡi, chính giữa khắc những hoa văn kỳ quái, giống như rắn lại giống như dây mây, cụ thể cũng không nhìn ra là thứ gì.
Chỉ là một thanh đại kiếm cắm ở trên mặt đất lại làm cho Dạ Phong như gặp đại địch, không dám tiếp tục đào bới nữa, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm đại kiếm.
Hàn Sâm cũng cảm giác được phía trên đại kiếm kia dường như mang theo sức mạnh nào đó, dường như có hàng vạn hàng nghìn oán linh đang vùng vẫy, vặn vẹo, rít gào ở trên lưỡi kiếm.
Song nhìn kỹ lại không thấy gì cả, dường như đó chính là một thanh đại kiếm gang bình thường mà thôi.
Dạ Phong lại ngưng tụ ra kiếm bóng đêm, đi từ từ từng bước một về hướng đại kiếm kia, dáng vẻ rất cẩn thận, làm cho người ta cảm thấy thứ hắn đối mặt không phải là một thanh đại kiếm mà là một vị cường giả Thần Hóa khủng bố.
Kính phu nhân và Hàn Sâm vẫn đứng ở chỗ như cũ. Giờ họ đều chỉ là cấp Vương, nếu Dạ Phong đối phó không được thì bọn họ đi lên cũng chỉ thêm phiền.
Mỗi một bước đi của Dạ Phong đều kinh tâm động phách. Tất cả mọi thứ ở nơi này đều rất tà dị, cắm một thanh đại kiếm như vậy ở đây không ai dám bảo đảm nó sẽ không giống như tượng đá nghìn tay nghìn mắt, có được sức mạnh thần bí mà khủng bố nào đó.
Song ngoài dự đoán của ba người, mãi đến đi Dạ Phong đi đến gần chỗ đại kiếm kia, cũng không nhìn thấy đại kiếm có phản ứng gì.
Dạ Phong không di động đại kiếm, dùng xích Trật Tự bóng đêm đào đá vụn phía sau đại kiếm. Sau khi đào ra được một con đường, đại kiếm kia vẫn chỉ im lặng cắm ở nơi đó như cũ, dường như không có dị động gì.
Kính phu nhân nhíu mày nhìn đại kiếm, dường như đang suy tư điều gì.
“Xem ra thanh đại kiếm này không có vấn đề gì, chắc chỉ là vũ khí bị đánh rơi xuống.” Dạ Phong nhìn đại kiếm, trong mắt lóe ra ánh sáng khác thường.
Nếu thật sự là vũ khí lưu lại từ thời đại Thần Linh, nói không chừng chính là thần vật còn mạnh mẽ hơn cả vũ khí Thần Hóa.
“Phu nhân, muốn thử rút nó ra không?” Dạ Phong nhìn về phía Kính phu nhân. Tuy Kính phu nhân đã rớt xuống cấp Vương nhưng Dạ Phong vẫn lễ độ cung kính với nàng, cũng không bởi vì cấp bậc của nàng mà có hành động và lời nói bất kính gì.
“Luồng sức mạnh hấp dẫn chúng ta đi vào kia cũng không ở trên người nó, vẫn không nên động tới nó thì tốt hơn, tiếp tục đào về phía trước đi” Kính phu nhân trầm ngâm nói.
Tính cách của Hàn Sâm là có bảo vật chắc chắn phải lấy. Song ở một nơi như thế này hắn cũng không dám xẵng bậy, thầm đồng tình với
cách nói của Kính phu nhân, vẫn là không nên lộn xôn thì tốt hơn. Nơi quỷ quái này rất tà ma, nói không chừng lại xảy ra chuyện bất trắc gì.
Dạ Phong lại không cam lòng, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu thật sự là vũ khí trong trận chiến của Thần lưu lại, nói không chừng sẽ có trợ giúp với chúng ta khi thăm dò tòa thành này.”
Lời Dạ Phong nói cững không sai. Thanh kiếm này có thể xuất hiện ở đây, chứng tỏ nó chính là vũ khí lúc trước dùng cho chiến đấu.
Nếu nó có thể sử dụng như vũ khí thì chắc chắn có lực sát thương rất lớn đối với những thứ lúc đó. Có thể nắm thanh kiếm này trong tay nói không chừng có khả năng giải quyết rất nhiều vấn đề.
Ví dụ như có thể dùng thanh kiếm này chặt đứt pho tượng đá nghìn tay nghìn mắt kia. Nếu được như thế thật thì nói không chừng có thể phá vỡ sức mạnh song đồng đỏ tươi mà họ nhiễm phải.
Nếu thật sự có thể giải quyết vấn đề này, bọn họ sẽ không cần phải tiếp tục mạo hiểm thăm dò như bây giờ nữa, hoàn toàn có thể đợi đến lúc quân chỉ viện đến rồi tính sau.
Kính phu nhân thật ra cũng thấy hơi do dự. Rút hay không rút, mỗi cái đều có lợi và hại, có thể nói là một trận đánh cược, cược thắng đương nhiên là có rất nhiều chỗ tốt.
Nhưng lỡ như thua cuộc sẽ làm tình trạng của bọn họ trở nên càng bết bát hơn.
“Tiếp tục đi thôi.” Cuối cùng Kính phu nhân vẫn không để cho Dạ Phong động đến chuôi đại kiếm này.
Cược còn có khả năng thua cuộc, tuy không cược sẽ không thắng nhưng chắc chắn cũng sẽ không thua.
Đổi thành Hàn Sâm cũng sẽ không đánh cược ở nơi như thế này, quá mạo hiểm.
Điều quan trọng nhất là vì Ninh Nguyệt và thanh kiếm nhỏ màu lục kia. Chỉ vì cầm vào thanh kiếm nhỏ đó mà Ninh Nguyệt biến thành bất nam bất nữ.
Nếu như Hàn Sâm cầm thanh đại kiếm này, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì. Nói không chừng đến lúc đó trực tiếp biến thành thái giám, vậy còn thảm hơn.
Tuy rằng Ninh Nguyệt đã bị biến thành nửa nọ nửa kia nhưng ít ra người ta còn có họa mi.
Dạ Phong cũng không nài ép nữa, xem ra quyền uy của Kính phu nhân vẫn còn. Tuy hắn không đồng tình nhưng cũng không dám cãi lại mệnh lệnh của Kính phu nhân.
Ba người tiếp tục đi về phía trước, đá vụn không ngừng được dời đi. Sau đó bọn họ thấy được rất nhiều vết kiếm trên mặt đất của quảng trường.
Trên mặt đất bằng đá đen cứng rắn là từng đường vết kiếm sâu đến mấy trượng. Mặt đất bằng đá cứng như thế lại bị cắt mở như miếng đậu hủ, ngổn ngang khắp nơi, khó có thể tưởng tượng được người sử dụng kiếm rốt cuộc là loại tồn tại khủng bố cỡ nào.
“Những vết kiếm này chắc không phải là do thanh đại kiếm vừa nấy để lại đâu nhỉ? Người khống chế nó rốt cuộc là loại tồn tại thế nào?” Hàn Sâm nhìn thấy vết kiếm này, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa ngờ vực.
Lúc trước tộc Địa Ngục từng đào ra được một người phụ nữ. Người phụ nữ kia cũng chỉ là cường giả cấp Thần Hóa mà thôi, chắc cũng xấp xỉ Dạ Phong.
Nhưng sức mạnh của Dạ Phong đánh vào trên mặt đá của quảng trường cũng chỉ có thể để lại một chút dấu vết như mèo cào, so với một kiếm chém ra dấu vết sâu đến mấy trượng này có thể nói là cách biệt như trời với đất, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Kính phu nhân và Dạ Phong rõ ràng cũng có suy đoán giống vậy, song nếu đã quyết định không đụng đến thanh kiếm kia thì cũng không lý nào lại quay đầu lại.
Dạ Phong mở đường, ba người cùng nhau đi tiếp, đột nhiên nghe được một tiếng đinh. Dạ Phong vọt về phía trước đánh ra xích Trật Tự bóng đêm, đụng vào mặt trên của thứ gì đó, lập tức chia năm xẻ bảy, hóa thành bóng đêm tiêu tán.
“Lại đào được cái gì rồi?” Hàn Sâm vội vàng qua xem, chỉ thấy chỗ bị xích Trật Tự bóng đêm phá vỡ xuất hiện một tấm thạch bích, xích Trật Tự va vào lại không gây ra tổn tại gì cho thạch bích.
‘Từ một bộ phận thạch bích lộ ra, mặt trên có rất nhiều phù điêu, nhưng bởi vì chỉ có một bộ phận, cũng nhìn không ra rốt cuộc là điêu khắc cái gì.
Động tác của Dạ Phong rất nhanh, đá vụn bốn phía đều đã quét sạch ra ngoài. Không bao lâu, cả tấm thạch bích đã hiện ra trước mắt đám Hàn Sâm.
Thạch bích thoạt nhìn như là một tấm bình phong chạm trổ, song lại lớn hơn bình phong bình thường rất nhiều, chiều dài hơn trăm mét, cao khoảng ba trượng.
Đám Hàn Sâm thấy rõ ràng nội dung chạm trổ trên bình phong kia, không khỏi biến sắc. Vừa rồi bọn họ ở vị trí trung tâm của bình phong, thấy được nội dung của một phần. Khi đó còn không cảm thấy được có vấn đề gì, thế nhưng bây giờ xem từ rìa ngoài cùng bên trái lập tức phát hiện nội dung chạm trổ trên bình phong này rất kỳ dị.
Hết chương 2427.
Bạn cần đăng nhập để bình luận