Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 574: Một Mình Xông Vào

- Tiểu Ngân Ngân, mày xem như thế này được không, tao cũng là người cùng khổ, mỗi ngày nuôi sống mình đã rất khó khăn, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, hiện tại còn phải nuôi mày nữa. . .mày lại có thể ăn như vậy. . . đương nhiên đương nhiên. . . tao không phải là ghét bỏ mày ăn nhiều. . . nhưng mà. . . chuyện này. . . mày cũng muốn tất cả mọi người có thể ăn no đúng không hả? Nếu không thì như vậy đi, mày giúp đỡ bắt mấy con cá trở lại, tao nướng cho mày ăn, mày thấy thế nào?
Hàn Sâm cười rạng rỡ thương lượng với tiểu Ngân Hồ.
Linh ở bên cạnh dùng ánh mắt vô cùng khinh bỉ nhìn Hàn Sâm, biểu tình kia giống như là đang nhìn một quái thúc thúc dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên vậy.
Tiểu Ngân Hồ nghiên đầu, vẻ mặt mờ mịt nhìn Hàn Sâm.
- Cá. . . chính là thứ ngoài kia. . . mày đi ta. . . bắt trở lại. . . chúng ta. . . nướng ăn. . .
Hàn Sâm chỉ vào đàn cá đang bơi qua bơi lại ngoài cửa sổ Thủy Tinh Cung, múa tay múa chân muốn tiểu Ngân Hồ hiểu rõ ý tứ của mình.
Thế nhưng mà tiểu Ngân Hồ lại nhìn nhìn ra bên ngoài rồi lại nhìn Hàn Sâm một cái, đứng dậy đi đến bên cạnh Hàn Sâm, cái đuôi to ôm lấy bắp chân Hàn Sâm, cái đầu nhỏ cọ xát lên phía trên.
- CMN, mày là hậu đại của sinh vật siêu cấp thần huyết đó, có chút tôn nghiêm có được hay không hả? Giả ngu là đáng xấu hổ, cái thế giới này rất tàn khốc, mày phải dùng năng lực của mình để sống sót hiểu không?
Hàn Sâm giáo dục tiểu Ngân Hồ, chỉ ra ngoài cửa sổ nói:
- Đi, bắt hai con cá trở về cho ca, nếu không buổi tối hôm nay không có có cơm ăn.
Tiểu Ngân Hồ lại bắt đầu bán manh, vô tội vừa kêu nhỏ vừa cọ cọ lên trên người Hàn Sâm.
Chỉ chốc lát sau Hàn Sâm đã đầu hàng, bất đắc dĩ ôm lấy tiểu Ngân Hồ:
- Lại phải nuôi một tên ăn uống không rồi.
Nhưng mà con ngươi của Hàn Sâm đảo một vòng, rất nhanh lại để cho hắn nghĩ tới một ý, mặc dù không thể ra lệnh cho tiểu Ngân Hồ đi săn thú, kế hoạch săn giết dị sinh vật thần huyết trên biển đã thất bại, nhưng mà lại có một phương án thứ hai.
- Không đi săn thú cũng không sao, trở về mình sẽ ôm nó đi tới Tí Hộ Sở Dị Linh, tất cả dị sinh vật đều sẽ chuồn mất, nói không chừng còn có thể nhẹ nhõm tiến vào Thần Điện Dị Linh. Cũng không biết Dị Linh có thể bị dọa chạy hay không, nếu cũng bị dọa chạy, Linh Hồn Chi Thạch có thể lấy dễ dàng rồi, mình đúng là thiên tài mà.
Hàn Sâm nghĩ đến về sau mình có thể mò được bó lớn Linh Hồn Chi Thạch cùng Dị Linh, trên mặt đều cười thành một đóa hoa rồi.
- Tới tới tới, Tiểu Ngân Ngân đáng yêu của ca, ca nấu canh cá cho mày, mày nếm thử xem thế nào.
Hàn Sâm lại cao hứng lên, tự mình ra biển bắt cá trở về, nấu canh cá cho tiểu Ngân Hồ ăn.
Mắt thấy tiểu Ngân Hồ đang chậm rãi ăn canh cá, con mắt Hàn Sâm đều híp lại thành trăng lưỡi liềm:
- Bé ngoan, ăn nhiều một chút, ăn no rồi làm việc cho giỏi.
Săn giết mấy sinh vật biến dị ở dưới đáy biển, mắt thấy đã đủ ăn một hai tháng không có vấn đề gì, Hàn Sâm liền vội vã trở về địa điểm xuất phát đi tới băng nguyên.
Sau khi lên bờ, Hàn Sâm liền ôm tiểu Ngân Hồ đi tới Tí Hộ Sở hoàng tộc, rất nhanh sẽ chạy tới nơi.
Tí Hộ Sở hoàng tộc đã ở trong tầm mắt, xa xa có thể nhìn thấy rất nhiều dị sinh vật tại khổng lồ đi đi lại lại ở bốn phía, Hàn Sâm nhìn nhìn tiểu Ngân Hồ trong ngực:
- Ăn ngon mặc sướng liền xem một phen này rồi.
Ôm tiểu Ngân Hồ đi tới Tí Hộ Sở hoàng tộc, quả nhiên giống như Hàn Sâm dự đoán, các loại dị sinh vật trên đường đi đều là nghe ngóng rồi chuồn mất, căn bản không có dị sinh vật nào có can đảm ngăn cản đường đi của Hàn Sâm, không đợi Hàn Sâm tới, những dị đó sinh vật đã bỏ chạy sạch sẽ.
- Ha ha, lần này phát tài rồi.
Hàn Sâm vọt vào Tí Hộ Sở hoàng tộc, mắt thấy bốn phía ngay cả một con dị sinh vật cũng không nhìn thấy đâu, cũng không biết là đã trốn đi nơi nào, Hàn Sâm hưng phấn đi tới phía Dị Linh Thần Điện.
Căn bản là không bị bất kỳ ngăn trở nào, Hàn Sâm một đường thông suốt một lần nữa đi vào trong Dị Linh Thần Điện, lại nhìn thấy đôi Dị Linh song sinh đang lộ ra vẻ ngưng trọng ngăn ở cửa ra vào, cũng không né tránh giống như đám dị sinh vật thông thường kia.
Mắt thấy thiếu nữ tóc bạc cùng thiếu nữ tóc vàng rút kiếm giết tới đây, Hàn Sâm cũng triệu hồi ra thú hồn, áo giáp cùng ma văn gia trì lên trên thân, hai tay đều cầm Cổ Thần Thụy Thú kiếm và Ngân Nhãn Băng Xà kiếm đánh nhau với song sinh Dị Linh.
Đương đương đương!
Một đôi kiếm mỏng của hai thiếu nữ kia như mưa to gió lớn, kiếm mỏng màu bạc cùng kiếm mỏng màu vàng đan xen vào nhau như thiên la địa võng thẳng hướng Hàn Sâm.
Song kiếm của Hàn Sâm trái phải ngăn cản, không ngừng cùng kiếm mỏng màu bạc giao kích, đơn giản đã cản công kích như thiên la địa võng kia lại.
Thế nhưng mà vượt quá dự kiến của Hàn Sâm chính là, vậy mà kiếm pháp của song sinh Dị Linh càng lúc càng nhanh, càng ngày càng cuồng bạo, khiến cho hắn dần dần có chút ngăn cản không nổi rồi.
Xoẹt!
Trên bờ vai Hàn Sâm trúng một kiếm của cô gái tóc bạc, lập tức máu tươi tuôn ra, may là Hàn Sâm tránh né được chỗ yếu, bị thương cũng không nặng.
Hàn Sâm biết Song Phi Kiếm Pháp của mình vẫn còn chưa triệt để hoàn thành, trong đó vẫn còn có vài chỗ thiếu hụt, cũng không thể tránh được, lại cùng song sinh Dị Linh chiến nửa giờ, sau khi trúng vài kiếm, chỉ có thể tìm một cơ hội, mở ra hai cánh bay trốn đi.
Song sinh Dị Linh không có năng lực bay lượn, những dị sinh vật khác ở Tí Hộ Sở hoàng tộc cũng không dám tới gần Hàn Sâm cùng tiểu Ngân Hồ, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn Hàn Sâm bay lên trời đào tẩu.
- Tôi sẽ còn trở lại.
Hàn Sâm hướng về phía song sinh Dị Linh hô một tiếng, liền bay đi xa.
- Tiểu Ngân Ngân mày đúng là không có lương tâm, mỗi ngày cho mày ăn đồ ngon, như nuôi con ruột vậy, vậy mà mày thấy tao bị thương lại không giúp đỡ, bạch nhãn lang.
Hàn Sâm thở phì phò chỉ vào tiểu Ngân Hồ nói.
Nguyên bản hắn còn trông cậy vào lúc mình bị Dị Linh đâm bị thương, tiểu Ngân Hồ sẽ đại phát thần uy, ai ngờ nó vẫn nằm ở trên bờ vai Hàn Sâm không nhúc nhích.
Tiểu Ngân Hồ giống như là không nghe được, đi đến bên cạnh Hàn Sâm, duỗi đầu lưỡi ra liếm láp vết thương trên người Hàn Sâm, bị đầu lưỡi nó liếm vài cái, miệng vết thương rất nhanh đã bắt đầu khép lại.
Hàn Sâm cũng chỉ là buồn bực nhất thời, không phải là thật sự tức giận, thấy thế bất đắc dĩ cười cười, sờ lên cái đầu nhỏ của Ngân Hồ.
Nhưng mà lúc này Hàn Sâm cũng không phải là không có thu hoạch, dù hắn luyện Song Phi Kiếm Pháp như thế nào đi nữa, thủy chung vẫn không thể luyện đến hoàn mỹ, hơn nữa dù sao cũng là dùng để đối phó với kiếm pháp của song sinh Dị Linh, nếu như không thể kiểm nghiệm trong lúc chiến đấu với bọn họ, rất khó nói sau khi hoàn thành sẽ có thể chiến thắng bọn họ.
Hiện tại Hàn Sâm có thể không hề sợ hãi gì nhảy vào trong Tí Hộ Sở hoàng tộc, trực tiếp cùng song sinh Dị Linh chiến đấu, chỉ cần đến thêm mấy lần, sớm muộn sẽ có thể luyện Song Phi Kiếm Pháp đến hoàn mỹ, đả bại cặp song sinh Dị Linh.
- Được, một lần không được thì mười lần, mười lần không được thì một trăm lần, không tin không đánh được các ngươi.
Trong lòng Hàn Sâm nảy sinh ác độc, nghỉ ngơi một hồi, chờ thương thế cùng thể lực đều khôi phục, một lần nữa mang theo tiểu Ngân Hồ giết vào Tí Hộ Sở hoàng tộc.
Hàn Sâm lần lượt tiến vào Tí Hộ Sở hoàng tộc cùng song sinh Dị Linh chiến đấu, mặc dù cuối cùng đều bại lui, nhưng mà trong lúc không ngừng chiến đấu với song sinh Dị Linh, Song Phi Kiếm Pháp của Hàn Sâm lại đột nhiên tăng mạnh.
Đôi song sinh Dị Linh bị Hàn Sâm quấy rầy căn bản là không dám rời khỏi Dị Linh Thần Điện, sợ Hàn Sâm thừa dịp bọn họ không có ở đây xông vào cướp Linh Hồn Chi Thạch đi.
Hàn Sâm càng chiến càng hăng, cách mỗi một hai ngày liền tới Tí Hộ Sở hoàng tộc một lần, sau khi chiến bại liền trở về dưỡng thương khôi phục thể lực, sau đó lại suy tư nguyên nhân Song Phi Kiếm Pháp thiếu hụt và thất bại của mình.
Hàn Sâm cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, không hơn một tháng nữa, Song Phi Kiếm Pháp của mình sẽ có thể so sánh với kiếm trận của song sinh Dị Linh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận