Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Ầm!
Ngọn lửa bộc phát, một con cá con màu trắng xuất hiện trước mặt các nàng, uy thế của hầu gái rồng lập tức tiêu tán, phảng phất bị ngọn lửa thiêu thành tro tàn.
“Ngươi chơi cùng con cá con kia đi.” Lowe Kidd lạnh nhạt nói.
Hầu gái rồng đáp một tiếng, trong chốc lát thân thể đã bành trướng, làm nứt vỡ bộ trang phục hầu gái màu đen kia. Trong chớp mắt, nàng đã biến thành một con cự long màu đen rơi trên mặt đất, làm cả Lâu đài cổ Phượng gia đều chấn động không ngừng. Cự long phun một ngụm long tức về phía Tiểu Phi Ngư.
Tiểu Phi Ngư miệng phun lửa trắng, va chạm với long tức màu đen của cự long, lại giữ vững một cục diện khó phân trên dưới. Hai ngọn lửa một đen một trắng không ngừng va chạm rồi tan rã.
Lowe Kidd vòng qua chiến trường, đi về hướng Bảo Nhi phía sau, mang trên mặt nụ cười mỉm thân sĩ: “Tiểu công chúa đáng yêu không cần sợ hãi, chú chỉ mời ngươi đến tòa thành xinh đẹp làm khách thôi.”
“Thật sao?” Bảo Nhi nháy mắt, hỏi.
“Bảo Nhi, không nên tin hắn, hắn là người xấu.” Phượng Âm Âm ôm Bảo Nhị, liên tiếp lui về phía sau.
“Hai chữ ‘người xấu’ này không quá chuẩn xác, bởi vì ta không phải người, mà là thần. Ngươi có thể gọi ta là thần xấu hoặc Tà Thần cũng được. Tên ta là Lowe Kidd, thần vị chính thức là Chỉ Thần.” Lowe Kidd mỉm cười, vừa nói vừa đi về phía Bảo Nhi.
“Chúng ta đi thôi.” Phượng Phi Phi bảo vệ các nàng, muốn dẫn các nàng chạy trốn.
Lowe Kidd lại tiện tay vung lên, lập tức có hai trang giấy bay ra từ trong †ay hắn. Gậy chống trong tay kia như lưỡi dao cắt mấy lần, hai trang giấy kia đã lập tức bị cắt thành hai người giấy rơi trên mặt đất.
Hai người giấy lại tự đứng lên. Theo động tác của chúng nó, thân thể của Phượng Phi Phi và Phượng Âm Âm lại mất khống chế mà ngừng lại, giống như đang học người giấy, không tự chủ được buông ra Bảo Nhi ra, đi sang một bên.
“Hai vị tiểu thư xinh đẹp không cần lo lắng. Làm một thần linh có phong cách, xưa nay ta không giết phụ nữ.” Lowe Kidd mỉm cười, nói, người đã đi tới giữa các nàng, thẳng đến trước mặt Bảo Nhi.
“Tiểu công chúa xinh đẹp, mời đến trong thành bảo của ta làm khách được không?” Lowe Kidd cúi người, ra hiệu mời.
“Được!” Bảo Nhi cười gật đầu, duỗi tay nhỏ ra, đặt trên tay Lowe Kidd.
Lowe Kidd tràn đầy ý cười khắp khuôn mặt, mà Phượng Phi Phi và Phượng Âm Âm lại tràn đầy lo lắng. Thế nhưng các nàng không có cách nào động đậy, cũng không thể nói, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bảo Nhi bị Lowe Kidd dẫn đi về hướng cổng chính của lâu đài cổ.
“Buông ra tiểu thư Bảo Nhi ra.” Một âm thanh bình tĩnh vang lên trong pháo đài cổ.
Lowe Kidd quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người trung niên bưng khay trà đang đi về phía bên này, nhìn trang phục của hắn, dường như chỉ là người hầu bên trong lâu đài cổ.
Thế nhưng Lowe Kidd nhìn thấy người kia, ánh mắt lại ngưng động, nhìn chằm chặp người trung niên, nói ra từng chữ, kêu lên một cái tên: “Kiếm… Bất… Cô…”
“Mời buông tiểu thư Bảo Nhi ra.” Kiếm Bất Cô đi tới từng bước một, vẻ mặt cũng không có thay đổi rõ ràng.
Lowe Kidd lại nắm lấy tay Bảo Nhi không buông, hơn nữa còn nở nụ cười: “Kiếm Bất Cô, đại nguyện của ngươi chưa xong, cho dù ngươi ở đây thì có ích lợi gì? Ngươi có thể ngăn cản ta sao? Hay là ngươi muốn vi phạm đại nguyện, ra tay với ta?”
Kiếm Bất Cô lạnh nhạt nói: “Nếu ta đã ưng thuận đại nguyện, cho dù chết đi cũng sẽ không phá nguyện.”
“Vậy ngươi tới nơi này thì có ích lợi gì đâu? Kiếm Bất Cô thì thế nào? Một Kiếm Bất Cô không thể sử dụng kiếm thì không khác gì một kẻ rác rưởi.” Lowe Kidd bĩu môi, nói.
Kiếm Bất Cô không trả lời, chỉ đi đến trước mặt Bảo Nhi, nâng khay trà lên trước mặt Bảo Nhi: “Tiểu thư Bảo Nhi, đây là món quà tặng cho ngươi.”
Lowe Kidd vô cùng kiêng ky Kiếm Bất Cô. Hắn không ra tay, mà chỉ nhìn chằm chằm đồ vật bên trong khay trà kia, quan sát tỉ mỉ.
Đó là một thanh kiếm, một đoản kiếm được chế tạo từ đầu gõ, chỉ dài khoảng một thước, thoạt nhìn như đồ chơi cho nhỉ đồng dùng.
Lowe Kidd là nhân vật bậc nào, đương nhiên có thể nhìn ra, thanh kiếm gỗ kia tuyệt đối không phải chủng gen, cũng không phải là vũ khí tế thần, phảng phất chỉ là một vật phẩm trang sức được điêu khắc từ gỗ mà thôi.
“Đây là cái gì?” Bảo Nhi cầm lấy kiếm, hơi tò mò mà hỏi thăm.
“Đây là một thanh kiếm gỗ mà tại hạ mang theo bên người thuở nhỏ, được cha tại hạ tự tay khắc khi ta còn bé, tặng cho ta như là quà sinh nhật.” Kiếm Bất Cô nói.
“Vật trân quý như vậy, ta không thể nhận được.” Bảo Nhi lắc đầu, muốn trả cho Kiếm Bất Cô.
Thế nhưng Kiếm Bất Cô đã thu hồi khay trà, khế cười nói: “Tiểu thư Bảo Nhi không cần để ý, phụ thân ta chỉ là một kẻ phàm nhân. Đến cả huyết mạch thần linh cũng không có. Kiếm gỗ hắn khắc, dù là vật liệu gỗ hay thủ công đều chỉ là vật phàm tục. Tiểu thư Bảo Nhi xin đừng
`.
nên ghét bỏ, nhất thiết phải nhận lấy. “Ta rất thích món quà này.” Bảo Nhi cầm kiếm gõ, nói.
“Kiếm Bất Cô, ngươi cho rằng thanh kiếm gỗ này có thể ngăn được ta sao?” Lowe Kidd nhìn chăm chú thanh kiếm gỗ này, lạnh mặt nói.
Hắn không nhìn ra kiếm gỗ rốt cuộc có chỗ thần kỳ nào. Giống như lời Kiếm Bất Cô đã nói, đây chỉ là một thanh kiếm gỗ phổ thông, dù vật liệu hay thù công đều rất bình thường, giống như chỉ cần hắn muốn, là có thể dễ dàng bóp nát.
“Không thể” Kiếm Bất Cô lắc đầu đáp một câu, sau đó không nói thêm gì nữa, bưng khay trà trở về, cũng không có ý tiếp tục ngăn cản Lowe Kidd nữa.
Lowe Kidd nhìn Kiếm Bất Cô trở về hậu viện với vẻ mặt kỳ quái, sau đó lại nhìn kiếm gỗ trong tay Bảo Nhi, vẫn không cảm thấy có chỗ nào đặc biệt.
“Tiểu công chúa Bảo Nhi, chúng ta đi thôi.” Mặc dù trong lòng Lowe Kidd hoài nghi, nhưng Kiếm Bất Cô đã không thể ra tay, hắn cũng không cần thiết kiêng kị gì nữa. Hắn không tin một thanh kiếm gỗ phổ thông như thế có thể làm gì hắn.
Bảo Nhi gật đầu, lại nói với Phượng Phi Phi và Phượng Âm Âm: “Phi Phi tỷ tỷ, Âm Âm, ta đi trong nhà hắn chơi một lát, sẽ mau chóng trở về”
Phượng Phi Phi và Phượng Âm Âm lo lắng trong lòng, lại không thể động cũng không thể nói, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bảo Nhi nắm tay Lowe Kidd đi ra cổng lớn của lâu đài cổ.
Cổng lớn của lâu đài cổ kia phảng phất bị lực lượng nào đó vặn vẹo, sau khi bọn họ đi ra cổng lớn, bóng dáng lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Cự long màu đen mà hầu gái rồng biến thành bỗng phun ra một ngụm long tức, đẩy lui Tiểu Phi Ngư một chút, sau đó hóa về hình thái hầu gái rồng, cũng xông ra cổng chính theo. Khi Tiểu Phi Ngư lao ra theo, không gian khống chế cổng chính kia đã khôi phục bình thường. Tiểu Phi Ngư chỉ xông ra ngoài cửa, nhưng không thấy bóng dáng Lowe Kidd và hầu gái rồng. Phượng Phi Phi và Phượng Âm Âm cũng khôi phục bình thường, cùng xông ra cổng lớn, nhưng tìm thế nào cũng không thấy tung tích Bảo Nhi.
Hết chương 3184.
Bạn cần đăng nhập để bình luận