Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Kengl
Hàn Sâm lại chém xuống một đao. Thế nhưng lần này khi nâng đao lên, Hàn Sâm lại nhìn thấy máu đỏ tươi chảy ra từ trong vết chém.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy? Sao núi lại chảy máu được?” Tim Hàn Sâm đột nhiên đập mạnh một nhịp. Theo bản năng, hắn lùi về sau hai bước, bày ra tư thế phòng ngự để chiến đấu.
Hiện tại Hàn Sâm rất không thích loại chuyện như núi đá đổ máu này, đặc biệt là sau khi ở thành Độ Thần, Hàn Sâm đã có bóng ma tâm lý với loại chuyện núi đá đổ máu này.
Nếu đây là trận chiến đấu đao thật kiếm thật, Hàn Sâm cũng không sợ, nhưng hắn lại sợ những thứ đồ chơi âm tà này.
Chính thanh kiếm nhỏ màu xanh lục của Ninh Nguyệt được đào ra từ trong tảng đá đổ máu. Đến bây giờ Hàn Sâm vẫn không dám tới gần nó.
Nhìn ngọn núi đá nhỏ này lại chảy máu, trong tiềm thức, Hàn Sâm cảm thấy da đầu hơi tê dại, tuy rằng không sợ nhưng vẫn hơi khó chịu trong lòng.
Hàn Sâm đợi một lát, phát hiện máu chảy ra từ núi đá không nhiều, mà cũng không có chuyện gì kỳ quái xảy ra. Thế là, hắn vung tay lên, lau đi hết vết máu tươi trên vách đá, cẩn thận nhìn vết đao kia.
Nhìn xong, Hàn Sâm lập tức lạnh cả tim.
Ở chỗ sâu nhất của vết đao kia, Hàn Sâm thấy được một mảnh máu thịt nhỏ bị lật ra, không biết là máu thịt của sinh vật gì, bị một đao của hắn chém ra một vết thương nhỏ, dài mấy cen-ti-mét. Máu tươi chảy ra từ trong vết thương kia.
Hàn Sâm nhìn vết thương đã không còn chảy máu, chỉ cảm thấy tê cả da đầu.
Hàn Sâm không biết cơ thể sinh vật trong núi này rốt cuộc là thứ gì, nhưng nếu nó đã chết rồi thì không nên chảy máu.
Nhưng nếu nó còn sống, toàn bộ thân thể bị nhốt trong lòng núi, mà lại không chết, thì hơi đáng sợ rồi.
Bộ phận mà sinh vật lộ ra ngoài chỉ là một vết thương dài vài cen-ti- mét, căn bản không thể nhìn thấy bên trong có cái gì. Sau khi do dự đôi chút, Hàn Sâm vẫn tiếp tục đào.
Tình huống đã đến mức này rồi. Nếu cứ từ bỏ như vậy thì không phải là phong cách của Hàn Sâm.
Hơn nữa, cho dù sinh vật bên trong còn sống thì đó cũng không phải là vấn đề lớn. Thậm chí nó còn không thể thoát được sự trấn áp của một đỉnh núi, có lẽ cũng không phải là đồ vật lợi hại gì.
Hàn Sâm dùng đao chém vào một bên thuận theo sinh vật kia. Hắn muốn đào ra một bộ phận trước để nhìn xem nó rốt cuộc là thứ gì.
Sau khi đào mấy lần, tảng đá bị mở rộng ra một chút, hắn nhìn thấy có vải vóc màu vàng lộ ra, mà chỗ bị Hàn Sâm tổn thương lại chính là một cái bắp chân.
Hắn có thể nhìn ra được bắp chân kia chắc hẳn thuộc về một người phụ nữ, ống quần cũng là kiểu dáng dành cho phụ nữ.
Hàn Sâm khẽ nhíu mày, tiếp tục đào, càng ngày càng lộ ra nhiều bộ phận của sinh vật đó. Hàn Sâm có thể nhìn ra, đó quả nhiên là một người phụ nữ.
Hắn có thể thấy được bộ phận lộ ra ngoài là một đôi chân trần, trắng nõn, và hai chân thon dài mặc chiếc quần màu vàng nhạt.
Nửa người trên còn ở bên trong ngọn núi, hắn không nhìn ra là bộ dáng gì. Nhưng từ trên thân thể, Hàn Sâm không cảm thấy được sức sống, giống như một người chết.
Thế nhưng khi Hàn Sâm nhìn lại vết thương trên bàn chân của nàng, hắn phát hiện vết thương lại đã khép lại. Liên hệ đến vết thương chảy máu lúc trước, Hàn Sâm rất khó hiểu, không biết người phụ nữ này rốt cuộc là người sống hay người chết.
Hàn Sâm như nghĩ tới điều gì nên đã dùng hết toàn bộ sức lực để đào núi đá. Càng nhiều bộ phận của người phụ nữ bị lộ ra. Khi đầu của người phụ nữ kia bị đào ra, Hàn Sâm nhìn rõ ràng mặt mũi của nàng, lập tức mở to hai mắt.
Người phụ nữ mà hắn đào từ trong núi đá giống hệt người phụ nữ trong tòa nhà gỗ, cho dù là dáng người hay khí chất đều không có bất cứ sự khác biệt nào, cho dù là song sinh thì chỉ e cũng không giống được đến thế.
“Đây là chuyện gì? Sao người phụ nữ này lại bị chôn ở đây? Nếu người phụ nữ này còn sống thì người phụ nữ trong tòa nhà gỗ kia lại là thứ gì?” Hàn Sâm càng nghĩ càng thấy ớn lạnh trong lòng.
Sau khi người phụ nữ bị đào ra, nàng không có phản ứng gì hết, giống như thật sự đã chết rồi, không có hơi thở và nhịp tim.
Thế nhưng nét mặt của nàng thoạt nhìn lại hết sức bình thản, giống như chỉ đang ngủ say.
Hàn Sâm kiểm tra thân thể người phụ nữ, dường nhe không có bệnh gì cả, nhưng nàng lại không có sức sống, giống như thật sự là một người chất.
Hàn Sâm truyền lực lượng của mình vào trong thân thể người phụ nữ, nhưng không có tác dụng gì, không có cách nào kích hoạt được sức sống của nàng.
Cấm chế trên cuốn sách đá vẫn tồn tại như cũ. Hàn Sâm đành phải để người phụ nữ sang một bên, tiếp tục đào núi đá.
Núi đá bị Hàn Sâm không ngừng đào ra, bị khoét đứt chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi. Hàn Sâm đào đến mức hai tay mỏi nhừ, mềm đến mức không cầm nổi chuôi đao.
“Loại việc tốn sức như này nên để Tà Tình Đế làm. Với sức lực thô bạo của anh ta, hộc, hộc… nếu làm chắc chắn sẽ nhanh hơn ta.” Hàn Sâm vừa đào vừa thầm nghĩ.
“Hàn Sâm…” Đột nhiên, Hàn Sâm nghe thấy một giọng nói gọi tên mình, muốn trả lời một tiếng. Thế nhưng mới vừa mở miệng ra, sắc mặt hắn lập tức thay đổi lớn, hắn vội vàng ngậm chặt miệng lại.
Người phụ nữ đã nói với hắn, nếu nói ra một chữ, hắn chắc chắn sẽ phải chết. Ở nơi không có lấy một bóng ma thế này thì làm sao có người gọi tên hắn được?
“Chẳng lẽ là thi thể của người phụ nữ kia?” Hàn Sâm mím môi, quay đầu nhìn sang nơi đặt thi thể người phụ nữ. Vừa nhìn thấy, hắn đã lập †ức ngẩn người.
Nơi vốn đặt thi thể của người phụ nữ lúc ban đầu đã không còn lại gì
nữa.
“Hàn Sâm…” Âm thanh lúc trước lại đang gọi tên Hàn Sâm, mà lần này gần như vang lên bên tai Hàn Sâm. Thậm chí Hàn Sâm cảm thấy có một luồng gió lạnh thổi bên tai mình.
Hết chương 2462.
Bạn cần đăng nhập để bình luận