Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1987. San Hô Máu

Thiên Vũ Hạc còn muốn nói thêm gì đó, nhưng ngọc khí lại bắt đầu trào ra, mấy người chỉ đành hấp thu ngọc khí để tu luyện trước.
Ngọc khí lần này quả nhiên đã khôi phục về bình thường, không còn xuất hiện ngọc khí tinh thuần như lần trước nữa, càng khiến Hàn Sâm thêm chắc chắn với suy nghĩ của mình.
Sau khi ngọc khí lần đầu tiên kết thúc, Vân Tố Y cũng đã đến tầng bảy, mấy người bắt dầu thảo luận về thi cuối kỳ và chuyện của Cô Trúc.
“Trận chiến thứ sáu của ngươi sẽ gặp Cô Trúc sư huynh, đến lúc đó sẽ khó tránh khỏi một trận ác chiến. Tuy có hơi lo lắng nhưng ta lại càng mong chờ quá trình của trận chiến này hơn. Nếu như ngươi thực sự tham gia trận chiến này, vậy ta nhất định sẽ đến xem.” Thiên Vũ Hạc cười nói.
“Lời này của Hạc sư huynh chính là lời trong lòng ta.” Nhật Sơ chắp hai †ay vào nhau nói.
Hàn Sâm cũng tò mò hỏi: “Năm đó Cô Trúc đã phạm phải quy định gì mà phải chịu cực hình như Vạn Giới Chi Mộng vậy?”
Hàn Sâm hiểu được cực hình thế này còn đáng sợ hơn việc trực tiếp giết người. Nếu Cô Trúc có thể tỉnh lại trong vòng mười năm ngắn ngủi thì bản thân điều đó thôi đã được xem như kì tích rồi, đây là điều chưa từng xảy ra trước đây ở Trấn Thiên Cung.
Vạn Giới Nhất Mộng là sức mạnh của dị chủng cấp Thần Hóa Mộng Cảnh Thú, căn bản không phải thứ mà sức người có thẻ đối kháng lại, không trải qua vạn kiếp thì không thể tỉnh lại được.
“Chuyện này các trưởng bối đều giữ im lặng, có vẻ như đó là điều rất cấm ky. Bọn ta cũng không biết hồi đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là hắn đã vi phạm quy định của Trấn Thiên Cung.” Vân Tố Y nói.
Trò chuyện thêm một lúc, thứ Hàn Sâm biết được từ miệng bọn họ chính là vài chữ “mạnh”, “rất mạnh”, “cực kỳ mạnh”, biết là thế đấy nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.
Hàn Sâm cũng không để trong lòng, hắn không cho rằng mình là thiên hạ vô địch nhưng ai mạnh ai yếu phải chiến đấu rồi mới biết được, bây giờ có nghĩ nhiều cũng vô dụng, sẽ chỉ tiêu hao tinh lực của bản thân mà thôi.
Trước khi ngọc khí đến lần thứ hai, Vân Tố Y đã về lại tầng bốn. Hàn Sâm hấp thu ngọc khí lần thứ hai, cảm thấy Thuật Băng Cơ Ngọc Cốt cũng tiến bộ rất nhanh, chỉ cần thêm chục lần ngọc khí trào ra nữa là có thể thăng lên cấp Bá Tước.
Đáng tiếc là ngọc khí chỉ có hai lần một tuần, có sốt ruột cũng vô dụng.
Tính toán kỹ một chút thì cũng chỉ cần thời gian hai ba tháng mà thôi, hai ba tháng là có thể thăng cấp từ Tử Tước lên Bá Tước, nếu đổi lại là người khác thì vui còn không kịp nữa là.
Sau khi rời Bạch Ngọc Kinh, Hàn Sâm chuẩn bị tiếp tục đến đảo Cổ Tiêu săn giết dị chủng, những cái khác đều là giả, nâng cấp gen và tố chất cơ thể của mình vẫn là mạnh nhất.
Đáng tiếc chỉ còn khoảng một tuần lễ nữa là đến thi cuối kỳ, thời gian không kịp nữa rồi, không thì Hàn Sâm thực sự muốn ăn đầy gen Bá Tước rồi mới đi tham gia thi cuối kỳ.
“Hàn Sâm, ngươi định quay về đảo Tiểu Ngọc à?” Hàn Sâm đang chuẩn bị cưỡi hạc cụt chân đến đảo Cổ Tiêu thì Vân Tố Y lại gần hỏi.
“Ta muốn đến đảo Cổ Tiêu săn giết dị chủng.” Hàn Sâm đáp.
“Dẫn ta đi cùng với được không? Đảo Cổ Tiêu không nguy hiểm như Động Huyền Nguyên, ta tự bảo vệ mình chắc không có vấn đề gì đâu. Cùng lắm thì ta không phân con mồi, chỉ đi cùng ngươi tu luyện thôi có được không?” Vân Tố Y nói.
Hàn Sâm thuận miệng đồng ý, đảo Cổ Tiêu cũng không phải nơi nguy hiểm, nếu như nàng ấy đã không cần con mồi thì dẫn nàng theo cũng không sao cả.
Thấy Hàn Sâm đồng ý, Vân Tố Y cực kì vui mừng, mỉm cười nói với Hàn Sâm: “Đảo Cổ Tiêu cấm sử dụng thú cưỡi trên cấp Bá Tước, vậy ta không cưỡi Ngọc Sí Hổ đi nữa, Ngọc Tiêu Hạc của ngươi ngồi hai người chắc không có vấn đề gì chứ?”
“Sức lực của nó khá lớn, hai người ngồi vẫn dư dả, chỉ là bay chậm hơn chút thôi.” Hàn Sâm cười đáp.
“Chậm chút thì chậm chút thôi.” Vân Tố Y nháy mắt nói.
Đợi hạc cụt chân bay lên, Hàn Sâm bay lên ngồi trên lưng nó, Vân Tố Y cũng bay lên như vậy.
Chỗ có thể ngồi trên lưng của hạc cụt chân khá hạn chế, Vân Tố Y và Hàn Sâm chia đôi ngồi cạnh nhau, vai kề vai, sắc mặt đột nhiên đỏ bừng lên.
Một con hạc trắng hai bóng người, dần dần trôi vào trong biển mây.
Sau khi tiến vào đảo Cổ Tiêu, hạc cụt chân bay vài trăm dặm cũng không gặp được một con dị chủng cấp Bá Tước nào khiến Hàn Sâm không kìm được mà nhớ đến chú nhỏ, nếu có chú nhỏ ở đây thì đâu cần phải tìm lung tung như thế này, dị chủng sẽ tự mình dâng đến tận cửa.
Đang tìm kiếm tung tích của dị chủng, Hàn Sâm chợt nhìn thấy một ngọn núi phía trước hình như có dị quang lóe ra, bèn vội vàng dẫn theo Vân Tố Y chạy đến đó. Chỉ thấy đỉnh núi như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, cao chừng bảy tám trăm mét, một loài thực vật như san hô đỏ đang sinh trưởng trên đỉnh núi.
Dị quang mà Hàn Sâm bọn họ nhìn thấy ban nấy chính là phát ra từ trên thân thực vật đó.
Vân Tố Y nhìn thấy gốc thực vật kia thì lập tức kinh ngạc nói: “Đó chính là thực vật dị chủng cấp Bá Tước - San Hô Máu, là một loại thức ăn mà dị chủng vô cùng yêu thích, rất có lợi cho sự tiến hóa của bọn chúng. San Hô Máu bình thường chưa to bằng ba lòng bàn tay thì đã bị dị chủng ăn mất rồi, cây trên đỉnh núi kia trông ít nhất cũng cao ba mét, thế mà vẫn đang mọc không bị dị chủng ăn mất, kỳ lạ thật đấy.
Hàn Sâm quan sát kĩ cây san hô đỏ, một lúc sau nói: “Nó vẫn chưa bị ăn mất là bởi vì đã có một dị chủng mạnh mẽ đã chiếm đoạt nó, cho nên những dị chủng khác mới không dám lại gần.”
“Sao ta lại không nhìn thấy dị chủng nhỉ?” Vân Tố Y nhìn xung quanh, lại không thấy bóng dáng của dị chủng nào, xung quanh đây cũng vô cùng yên tĩnh, đến một con dị chủng cấp thấp cũng không có.
Hàn Sâm chỉ vào cây San Hô Máu: “Ở ngay bên trên cây San Hô Máu này, ngươi nhìn kỹ mà xem.”
Vân Tố Y nhìn theo hướng tay của Hàn Sâm, nhìn kĩ một lúc lâu mới phát hiện ra một nhánh cây bên trong San Hô Máu, cũng không phải một nhánh cây thật sự mà là một con côn trùng toàn thân đỏ như máu, màu rất giống với màu San Hô Máu. Hình dáng con côn trùng đó nhìn rất giống Bọ Ngựa, đang gặm nhấm San Hô Máu từng chút một.
“Là Bọ Ngựa Huyết Thần cấp Bá Tước. Đừng thấy nó chỉ dài có một thước, đầu lại không lớn nhưng nó lại là loài lợi hại nhất trong các loài lợi hại của cấp Bá Tước…” Nói đến đây, Vân Tố Y đột nhiên biến sắc: “Ta hiểu rồi, trước đó Bọ Ngựa Huyết Thần canh giữ San Hô Máu không ăn, e là muốn dựa vào sức mạnh của San Hô Máu để đột phá, không phải là thăng cấp Hầu Tước thì là muốn đột biến, nhân lúc nó vẫn chưa ăn San Hô Máu, mau giết nó đi.”
Hàn Sâm nghe vậy thì trong lòng vui mừng, mỉm cười nói: “Nếu như nó đã muốn đột phá thì cứ để nó đột phá trước đi.”
Vân Tố Y muốn nói thêm gì đó nhưng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Hàn Sâm thì không hiểu sao trong lòng chợt yên tĩnh lại, lời đến đầu môi rồi lại không nói ra được, cảm thấy chỉ cần Hàn Sâm nói không sao thì tất cả đều sẽ không thành vấn đề.
Bọ Ngựa Huyết Thần ăn San Hô Máu rất chậm, hai người đã đợi cả tiếng đồng hồ mà Bọ Ngựa Huyết Thần mới gặm được một nhánh cây trong đó. Nhưng cơ thể của nó lại phát ra ánh sáng màu máu lấp lánh tựa như huyết phỉ thúy cao cấp vậy.
“Hàn Sâm nè, chắc ngươi là Tinh tộc nhỉ? Nhưng ngươi lại là đệ tử của Nữ Hoàng Đao Phong, vậy sau này ngươi sẽ lấy vợ Tinh tộc hay tộc Rebet thế?” Vân Tố Y nói như đùa trong lúc chờ đợi.
“Ta đã có vợ rồi, là đồng tộc của ta.” Hàn Sâm nhìn chằm chằm vào Bọ Ngựa Huyết Thần, thuận miệng đáp.
Vân Tố Y nghe xong mặt lập tức biến sắc, nói với vẻ vô cùng thất vọng: “Vậy tại sao ngươi lại không dẫn theo vợ mình cùng đi?”
“Con ta vẫn còn nhỏ cần nàng ấy chăm sóc, vậy nên nàng ấy chỉ đành ở nhà.” Hàn Sâm đáp.
“Ngươi có cả con luôn rồi?” Vân Tố Y trợn tròn mắt.
“Ừm, có hai đứa con ruột, còn nhận nuôi thêm vài đứa.” Hàn Sâm tiếp tục đáp.
Vân Tố Y chỉ cảm thấy tim mình như sắp tan vỡ, hô hấp cũng trở nên khó khăn, bất đắc dĩ nhìn Hàn Sâm rồi thở dài một tiếng, một lúc lâu sau cũng không thấy lên tiếng nữa.
Hết chương 1987.
Bạn cần đăng nhập để bình luận