Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2071. Vân Thú màu đỏ

Sau khi Bạch Chân đi mất, Hàn Sâm mới đi vào sâu trong đỉnh Thải Vân cùng với Cô Trúc.
“Đây chính là nơi cao nhất của đỉnh Thải Vân, con Vân Thú đó thi thoảng sẽ xuất hiện ở đây.” Cô Trúc ngồi xuống trên đỉnh một ngọn vân phong.
Hàn Sâm giẫm lên đám mây mềm bồng bềnh, ngồi bên cạnh Cô Trúc, ánh mắt ngó xuống biển mây phía dưới.
Một con Vân Thú trắng giống như Độc Giác Thú lao nhanh trong mây, lại có Vân Thú màu sắc rực rỡ như Thải Phượng bay châm chậm trên bầu trời, Hàn Sâm không nhìn ra được con Vân Thú nào đáng giá để một nhân vật như Cô Trúc động lòng muốn thu làm vật cưỡi.
“Lúc ngươi thấy nó sẽ nhận ra ngay.” Cô Trúc nói. “Không thể đến thẳng hang ổ của nó à?” Hàn Sâm hỏi.
“Vân Thú không có nơi ở cố định, du đãng khắp biển mây, hơn nữa tốc độ rất nhanh. Đừng nói là Hầu Tước, cho dù là Công Tước cũng chưa
chắc đã đuổi kịp nó, chúng ta chỉ có thể chờ thôi.” Cô Trúc ngồi xếp bằng, nâng niu thanh ngọc kiếm đặt trên đùi.
“Thanh ngọc kiếm này quan trọng với ngươi lắm sao?” Hàn Sâm cực kỳ tò mò vì sao Cô Trúc lại dùng một thanh ngọc kiếm luyện tập như vậy. Với thân phận của Cô Trúc, hắn muốn có bảo kiếm thế nào mà
chẳng được, cho dù là kiếm khí cấp Vương cũng chẳng khó đến tay.
Cô Trúc không trả lời, chỉ nhìn biển mây cuồn cuộn.
Hàn Sâm rất hiểu chuyện không hề hỏi lại, khi hắn cho rằng cuộc nói chuyện của họ đến đây là kết thúc, lại chợt nghe Cô Trúc cất lời: “Ngươi có tin trên thế giới này có thần linh thật sự không?”
“Vậy phải xem bốn chữ thần linh thật sự này lý giải như thế nào. Cường giả cấp Thần Hóa chính là thần đối với người bình thường đó thôi.” Hàn Sâm đáp.
“Không phải kiểu đó, là thần linh có thể giúp đỡ người ta thực hiện nguyện vọng cơ.” Cô Trúc nói.
Hàn Sâm nghe xong chợt kinh ngạc trong lòng, thần linh như vậy không phải thứ tốt lành gì trong mắt hắn, từ lúc gặp thần ở tiểu đội số bảy rồi đến Thiên Thần Đế Thuân ở tinh cầu Nhật Thực đều là mấy tên khốn nạn ăn tươi nuốt sống.
“Lẽ nào Cô Trúc cũng từng cầu nguyện với thần sao?” Hàn Sâm nhìn chằm chằm Cô Trúc hồi lâu mới lên tiếng: “Có lẽ cũng có đấy, nhưng loại thần này ta ghét lắm.”
“Tại sao vậy?” Ánh mắt Cô Trúc hơi xao động.
“Bởi vì người bạn mà ta quen đã từng cầu nguyện với vị thần như vậy, kết cục đều rất thê thảm.” Hàn Sâm không giấu diếm nhưng cũng không kể tường tận.
Ánh mắt Cô Trúc xao động, nhìn Hàn Sâm hồi lâu mới quay đầu đi, nhìn biển mây cuồn cuộn, cất giọng nói khẽ đến mức hầu như không nghe rõ: “Em gái ta cũng từng cầu nguyện với vị thần như vậy.”
Hàn Sâm vẫn nghe được nhưng lại không dám tin vào tai mình, kinh hãi nói: “Gì cơ? Em gái ngươi từng cầu nguyện với thần? Thần linh mà nàng cầu nguyện là ai? Kết quả cuối cùng ra sao?”
Ánh mắt Cô Trúc nhìn chăm chăm vào biển mây, dường như rất bình thản mà đáp lại: “Khi còn trẻ ta từng chịu một đả kích lớn, bị bạn bè bán đứng, bị người yêu bỏ rơi, cuối cùng không gượng dậy nổi biến thành một kẻ chán chường vô dụng. Em gái ta cầu nguyện với thần mong ta có thể phấn chấn lên lần nữa, ta không biết đó là thần gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bắt em gái ta đi, mà sau đó vì một chuyện ngoài ý muốn, ta bị thi hành Vạn Thế Nhất Mộng, đã trải qua bi kịch muôn đời.”
“Ngươi nhìn thấy à, trông hắn như thế nào?” Hàn Sâm lập tức gặng hỏi.
“Là một người đàn ông trông không rõ lắm, kéo tay em gái ta, từng bước lôi nàng vào trong bóng tối. Khi ấy ta liều mạng muốn đuổi theo nhưng có làm thế nào cũng không đuổi kịp được, trơ mắt nhìn em ấy bị hắn lôi kéo chìm vào trong bóng tối hoàn toàn. Em ấy rất sợ hãi, không ngừng kêu gào nhìn ta nói gì đó, ta không nghe được giọng nàng nhưng có thể nhìn ra được nàng đang nói anh ơi cứu ta… Nhưng ta chỉ là một tên phế vật… Phế vật chẳng làm được cái gì… Chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện xảy ra. Trước khi chìm vào trong bóng tối, gã đàn ông kia quay đầu mỉm cười với ta… Ta không nhìn rõ mặt hắn… Nhưng nụ cười đó lại khắc sâu trong óc ta, có làm thế nào cũng không gạt đi được, tựa như ma quỷ, khiến ta giật mình tỉnh giấc trong ác mộng hết lần này đến lần khác. Hơn nữa ta cũng không muốn quên đi nụ cười đó, đó là ký ức duy nhất của ta về hắn, cũng là bằng chứng duy nhất khiến ta có thể nhận ra hắn, cho nên không thể quên đi được…”
Cô Trúc nói rất chậm, giọng điệu hết sức bình thản. Nhưng không biết vì sao, trong lòng Hàn Sâm lại trào dâng cảm xúc bi thương khó mà tả nổi, cảm giác lồng ngực bứt dứt đến khó chịu.
Giờ Hàn Sâm đã hiểu vì sao Cô Trúc có thể sống qua bi kịch vạn thế, có lẽ trước đó trái tim của hắn đã vẩn đục tràn đầy vết thương rồi, không thể biến nó trở lên nhơ nhuốc thêm được nữa.
Cô Trúc tiếp tục nói: “Bất kể thế giới này có thần linh thật sự hay không, ta cũng phải tìm lại em gái mình, nếu thần có chặn trước mặt †a, ta cũng phải dùng kiếm chém nát hắn, cho dù có phải thịt nát xương tan.”
“Nếu có thể, ta cũng muốn đi cùng ngươi giết vị thần kia, hoặc là giết càng nhiều thần hơn…” Hàn Sâm cảm thấy cuối cùng mình và Cô Trúc cũng có chỗ giống nhau.
Hắn cũng muốn tìm thần nhưng không biết thần hắn muốn tìm có phải cùng một người với Cô Trúc hay không.
Cô Trúc không trả lời, chỉ nhìn biển mây, gương mặt không chút gợn sóng.
Đột nhiên thấy nơi biên giới biển mây bay lên một vầng hào quang, hào quang tươi đẹp mà không bóng bẩy, đỏ mà không thẫm, giống như một ảo mộng mọc lên từ chân trời.
Rất nhanh, Hàn Sâm đã thấy một đám mây đỏ bay đến từ chân trời, tốc độ cực nhanh, tựa như máy bay phản lực, nơi nó bay qua để lại một vệt cầu vồng màu đỏ.
Giờ cuối cùng Hàn Sâm cũng biết vì sao Cô Trúc lại nói hắn nhìn thấy chắc chắn có thể nhận ra được, con Vân Thú như rặng mây đỏ này thật sự rất đặc biệt.
Mặc dù thoạt nhìn hình dạng cũng chỉ là một đám mây bình thường nhưng bóng dáng của nó lại khiến người ta khó mà quên được.
Tốc độ của Vân Thú cực nhanh, chẳng bao lâu sau đã bay đến gần đỉnh núi, những Vân Thú xung quanh đó cảm nhận được nó xuất hiện, tất cả đầu né tránh.
Chỉ thấy một cụm mây đỏ nhanh chóng xuyên qua biển mây, bay lòng vòng xung quanh đỉnh núi mấy lượt, tuy nhìn thấy Hàn Sâm và Cô Trúc trên đỉnh núi nhưng lại không có ý muốn trốn chạy, vẫn thản nhiên chơi đùa.
“Ai đắc thủ thì là của người đó.” Cô Trúc cầm ngọc kiếm đứng lên, như kinh hồng cắt qua hư không, trong chớp mắt đã đến gần con Hồng Vân kia, một kiếm chém về phía Hồng Vân đang bay lượn phấp phới xung quanh đỉnh núi.
Dù có xem bao nhiêu lần, chiêu xuất kiếm của Cô Trúc đều khiến người †a cảm thấy cảnh đẹp ý vui như vậy, kiếm thức dứt khoát mà lại đầy tính nghệ thuật, nhanh đến khó tin.
Lấy tốc độ hiện nay của Hàn Sâm cũng không dám đảm bảo mình có thể tránh được một kiếm này.
Nhưng đã thấy hồng quang trên chóp đuôi của con Hồng Vân kia tỏa sáng, phun ra hồng khí đỏ chói tựa như động cơ phản lực của tên lửa, đẩy Hồng Vân tăng tốc trong nháy mắt, thoáng cái biến mất trong tầm mắt Hàn Sâm, vậy mà một kiếm kia của Cô Trúc lại chém hụt.
“Tốc độ nhanh quá!” Hàn Sâm hết sức kinh ngạc, mặc dù Hồng Vân không có năng lực dịch chuyển tức thời trong không gian nhưng tốc độ đơn thuần cũng đã có hiệu quả dịch chuyển tức thời rồi, thật sự là nhanh kinh khủng.
Hết chương 2071.
Bạn cần đăng nhập để bình luận