Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1995. Ngươi đến ta đi

Trong lòng Hàn Sâm thầm trầm ngâm, phải dùng kĩ pháp gì mới có thể làm Cô Trúc khuất phục.
Hàn Sâm cũng coi như là tinh thông các loại kĩ pháp, nhưng so với Cô Trúc thì ngoại trừ mấy loại hiếm hoi ra đều không coi là tinh thâm.
Dù sao ở trong mộng Cô Trúc có thể dùng một đời để ngộ ra một loại kĩ pháp nhưng Hàn Sâm chỉ là một nhân loại, cả đời cũng chỉ có mấy chục năm mà thôi, so với một trăm năm cũng là khá dài rồi nhưng hoàn toàn không thể so với Cô Trúc.
Nếu như thật sự so từng thứ một, cuối cùng cũng sẽ có lúc Hàn Sâm dùng hết kĩ năng, cho nên nhất định phải nhanh chóng kết thúc quyết đấu, không thể duy trì quá lâu.
“Nhưng làm sao mới có thể làm khó được Cô Trúc đây?” Suy nghĩ của Hàn Sâm không ngừng xoay chuyển, chợt nảy ra một sáng kiến.
Quỷ Nha đao trong tay Hàn Sâm chợt động nhưng không chém về phía Cô Trúc, mà là chém về phía mặt đất đá, trực tiếp chém ra một khối đá hình chữ nhật dài mười mét, đặt khối đá đó ở trên mặt đất.
Mọi người đều có hơi tò mò, không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì.
Hàn Sâm đánh một quyền lên mặt bên của khối đá, sau đó mỉm cười với Cô Trúc nói: “Ngươi có thể làm được không?”
Mọi người đều cảm thấy hơi tò mò, bởi vì một quyền kia của Hàn Sâm đánh lên khối đá, vậy mà khối đá lại không bị phá huỷ chút nào, không biết rốt cuộc hắn có ý gì.
Cô Trúc hoá chưởng thành đao, một đao chém lên trên khối đá, từ giữa bổ khối đá làm hai nửa.
Sau đó mọi người mới nhìn thấy, Hàn Sâm đánh vào một mặt nhưng mặt này không có bất kì tổn thương nào. Mà một nơi khác cách gần mười mét bên trong hòn đá lại có một quyền ấn, đá trong quyền ấn đã bị đánh thành bột phấn, sau khi hòn đá tách ra đã chảy ra, có thể nhìn thấy rõ ràng lỗ trống đó là hình dạng của một nắm đấm, lớn bằng nắm đấm của Hàn Sâm.
“Thật là lực âm nhu lợi hại! Lại có thể vào trong tảng đá mười mét mà không tan rã, quá đáng sợ, kình lực âm nhu như vậy thì đồ vật như áo giáp sẽ chẳng có tác dụng gì với hắn, lực phòng ngự có mạnh đi chăng nữa, đối với hắn mà nói cũng là trần như nhộng thôi.” Có người kinh thán nói.
Cô Trúc cũng không nói gì, một quyền đánh lên trên hòn đá lớn đã bị bổ ra một nửa mà không hề có chút rung động nào, khối đá cũng không bị tổn thương
Hàn Sâm lại dùng một đao từ giữa bổ khối đá thành hai nửa, quả nhiên nhìn thấy chỗ một mặt cách mình gần nhất này cũng xuất hiện một quyền ấn, ngay cả vị trí cũng đều giống nhau như đúc.
“Tốt!” Hàn Sâm không nhịn được khen ngợi một tiếng, hắn đã từng đặc biệt luyện kình lực âm dương, từng bỏ ra rất nhiều công sức ở phương diện này, vậy mà Cô Trúc cũng không hề kém hắn.
Đệ tử của Trấn Thiên Cung cũng trầm trồ khen ngợi, đều vì một quyền này của Cô Trúc mà lớn tiếng khen hay, dù sao đây cũng là đề mục Hàn Sâm ra, đương nhiên là sở trường của Hàn Sâm, Cô Trúc lại không kém cạnh chút nào, quả thực vô cùng hiếm có.
Cô Trúc thản nhiên nói: “Kiếp thứ bảy trăm ba mươi mốt của ta là một cô gái trời sinh cơ thể yếu ớt, lại phải sinh ra ở một thế gia quyền pháp, †ừ nhỏ chịu đủ khinh thường và nhục mạ, cuối cùng đã tạo ra một môn quyền thuật kình lực âm nhu, không lấy cứng chọi cứng, chỉ chuyên làm tổn thương người trong phủ, giết hết kẻ lăng nhục ta, cuối cùng trở thành đại ma đầu cả thiên hạ người người nghe tên đều biến sắc, sau đó bị người ám toán trúng kịch độc, tròn ba năm nội tạng mới hoàn toàn thối rữa mà chết.
Trúc Cô nói rất bình tĩnh, dường như là một chuyện bé nhỏ không đáng kể, nhưng lại khiến người nghe đều nổi da gà.
“Tới phiên ngươi.” Hàn Sâm không định thương cảm thay cho mộng cảnh của Cô Trúc, thản nhiên nói.
Cô Trúc duỗi một tay nhấc một nửa khối đá khác lên, giống như bia đá cắm vào trong mặt đất, phần lộ ra bên ngoài dài bảy tám mét.
Hàn Sâm nhìn Cô Trúc, không biết hắn muốn làm gì, nếu như nói là khắc chữ so ý cảnh, Hàn Sâm có thể sử dụng đao ý Nha đao, nhất định sẽ không thua Cô Trúc.
Nhưng có lẽ Cô Trúc cũng hiểu rất rõ điều này, cho nên Hàn Sâm biết, Cô Trúc không thể chỉ là khắc chữ đơn giản như vậy.
Cô Trúc nhìn khối đá đứng ở nơi đó, không rút kiếm bên hông ra mà từ từ lui về sau, lui đến hơn mười mét mới thản nhiên nói một câu: “Ta muốn kiếm phá chín tầng trời, ngươi có thể không?”
Đệ tử Trấn Thiên Cung xem chiến đều là vẻ mặt mù mịt, không biết Cô Trúc có ý gì, hắn chỉ nói chuyện chứ không hề ra tay.
Vân Tố Y cũng nghi hoặc trong lòng, đang muốn mở miệng hỏi Vân Trường Không đây là chuyện gì thì đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ vang. Chỉ thấy bề mặt của khối đá kia vỡ ra, xuất hiện từng vết nứt, vậy mà chính là bảy chữ “Ta muốn kiếm phá chín tầng trời”, từng nét từng nét giống như đao đếo búa bổ, có một cỗ khí thế ngút trời, bảy chữ đó dường như muốn phá đá thoát ra, xuyên thẳng lên chín tầng mây.
“Thuật Âm Nhận không hề hiếm thấy. Đừng nói là mười mét, cho dù là ngoài trăm mét phá đá cũng dễ như trở bàn tay. Nhưng mà nhả âm thành chữ giống như Cô Trúc, hơn nữa có thể viết ra khí thế như vậy thì ngay cả chuyên tu âm hệ như ta cũng khó mà làm được, không chỉ là vấn đề khống chế lực, có thể dùng âm thanh ngưng ra ý cảnh như vậy cũng đã là không có ai rồi.” Một Công Tước của Trấn Thiên Cung kinh ngạc tán thán nói.
“Cũng chính là Cô Trúc sư huynh đã trải qua muôn vàn gian khổ mới có thể có được nhiều kĩ pháp và ý cảnh như thế, người khác cả đời có thể luyện được một loại cũng coi như đã thoả mãn rồi. Hàn Sâm chuyên tu đao pháp, lại luyện âm nhu, lấy tuổi của hắn đã coi như là hiếm có, không thể tu luôn cả loại kĩ pháp hiếm thấy như âm hệ này đâu nhỉ?”
“E rằng lần này có lẽ Hàn Sâm không thể đấu tiếp được với Cô Trúc sư thúc được nữa.”
“Thế gian tuyệt đối không có Cô Trúc sư huynh thứ hai, mặc dù Hàn Sâm cũng lợi hại đấy, nhưng mà đấu kĩ với Cô Trúc sư huynh như vậy, chỉ sợ là không chiếm được lợi ích gì.”
Rất nhiều đệ tử Trấn Thiên Cung đều kinh ngạc tán thán, Hàn Sâm mỉm cười hỏi: “Đây lại là tuyệt kĩ luyện thành ở kiếp nào của ngươi thế?”
Vẻ mặt Cô Trúc không thay đổi, bình tĩnh nói: “Kiếp thứ ba nghìn bảy trăm năm mươi tư, trời sinh si mê âm nhạc, lấy âm giết người, cuối cùng bị vây vào trong Hồi Âm Gốc, bị lực âm sát của mình chấn động chết”
Hàn Sâm lắc đầu không nói gì tiếp nữa, đi đến một mặt khác của khối đá, cũng giống như Cô Trúc dừng lại ở chỗ cách khối đá mười mét, hít sâu một hơi.
“Liệu Hàn Sâm có làm được không?” Vân Tố Y có hơi lo lắng nắm lấy cánh tay của Vân Tố Thường hỏi, mặc dù biết mình và Hàn Sâm đã không thể nào, nhưng trong lòng nàng lại vẫn không muốn nhìn thấy Hàn Sâm thất bại.
Vân Tố Thường cười khổ nói: “Hắn có được hay không ta làm sao mà biết được? Nhưng sinh vật tu luyện lực lượng hệ âm rất ít, có thể luyện đến loại trình độ như Cô Trúc sư huynh lại càng ít hơn, được coi là kĩ pháp rất ít được quan tâm. Chúng ta cũng không thấy Hàn Sâm dùng kĩ pháp giống như vậy bao giờ, chỉ sợ lần này không lạc quan lắm.”
Vân Tố Y nhất thời càng thêm lo lắng cho Hàn Sâm, còn muốn nói gì nữa nhưng chưa đợi nàng mở miệng đã nghe thấy Hàn Sâm cất lời.
“Một mình ngồi trên mây, cô đơn lạnh lẽo.” Hàn Sâm chậm rãi nhả ra mấy chữ, không suy nghĩ quá nhiều, chỉ là có một chút ý khuyên giải an ủi và thấu hiểu.
Cô Trúc đã trải qua vạn kiếp mài giũa, mặc dù trở thành tài năng tuyệt thế, nhưng mà đau khổ cô đơn trong lòng hắn sợ rằng không có ai có thể hiểu được, là một thần thánh cao cao tại thượng, gian nan khổn khố đã phải trải qua không phải một người bình thường có thể hiểu được.
Hàn Sâm nói xong chín chữ đã thấy trên đá vụn trên khối đá kia rơi xuống như phấn, lộ ra chín chữ khắc trên đó, mỗi chữ đều là ý cảnh sâu xa, nhìn giống như có một cảm xúc khó mà diễn tả thành lời quẩn quanh trong lòng, không biết tại sao khiến người ta nhìn mà buồn bã.
Hết chương 1995.
Bạn cần đăng nhập để bình luận