Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 761: Dị Sinh Vật Tỏa Ra Thánh Quang

Một cây bồ công anh phát sáng đã trôi dạt đến gần khe hở của lều vải, Hàn Sâm lộ ra vẻ mặt nghiêm túc quan sát bông bồ công anh này, nguyên bản Hàn Sâm cho rằng sẽ là một loại dị sinh vật đặc thù nào đó.
Thế nhưng mà nhìn kỹ trong chốc lát, Hàn Sâm phát hiện ra đó đúng là một loại thực vật, chỉ là lúc ban ngày bọn họ đi đường, như thế nào lại hoàn toàn không nhìn thấy loại thực vật này?
Bây giờ khắp nơi ở trên Hắc Sa Mạc đều là loại bồ công anh dạ quang này, liếc nhìn không thấy bờ, bồng bềnh trôi nổi khắp nơi đều là từng đoàn vầng sáng, giống như ngân hà trên bầu trời.
Theo từng cơn gió thổi qua, dải ngân hà này còn đang chậm rãi chảy xuôi, quả thực là đẹp tới không dám tin tưởng.
Tâm tình của Chu Vũ Mị sau khi hơi có chút bình tĩnh cũng bu lại, thấy cảnh đẹp không thể tin nổi ở bên ngoài, cũng mở to hai mắt ra nhìn, may mà bị Hàn Sâm che miệng, nếu không đã kinh ngạc lên tiếng rồi.
Trên nóc lều cũng rơi xuống rất nhiều loại thực vật này, khiến cho lều vải từ xa nhìn lại giống như là một lâu đài nhỏ đang lóe sáng trông rất đẹp mắt.
Nhưng mà xem ra những thực vật này hẳn là không có tính công kích gì, lều vải cũng không hề bị phá hư.
Chu Vũ Mị muốn giật tay của Hàn Sâm đang bụm lấy miệng mình ra, nhưng mà Hàn Sâm lại dùng hết sức bụm lấy, cũng không để cho cô thực hiện được, lúc cô đang âm thầm tức giận, lại đột nhiên nghe được mơ hồ có tiếng gì đó truyền tới.
Giống như là tiếng bước chân nặng nề, mỗi một bước đều cách nhau một hồi, nghe giống như là đi rất chậm, chỉ là từng bước đi tới, âm thanh kia càng ngày càng rõ ràng.
Ánh mắt của Hàn Sâm nhìn chằm chằm tới phương xa, trong màn đêm tối tăm ở chỗ đó, một con dị thú toàn thân tản ra ánh sáng thánh khiết đạp lên trên đám bồ công anh dạ quang đầy trời kia đi tới, giống như đang đi qua giải ngân hà ở trong hư không.
Chu Vũ Mị cũng nhìn thấy con dị sinh vật đang tỏa ra vầng sáng thánh khiết kia, đó là một con tê giác màu trắng, hình thể giống như một ngọn núi nhỏ, mỗi khi đi một bước đều khiến sa mạc tựa hồ rung động một cái, cây bồ công anh dạ quang ở dưới chân bay múa tứ tán.
Tê giác giống như từng bước một đi tới, Chu Vũ Mị lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, muốn đứng dậy chạy trốn, khí thế trên người con tê ngưu kia cực kỳ khủng bố, chỉ là từng bước một đi tới như vậy, đã giống như là núi cao đè xuống, khiến cho người ta sợ hãi cơ hồ không thể thở nổi.
Thế nhưng mà Hàn Sâm lại một tay ôm lấy Chu Vũ Mị, khống chế cô ở trong ngực, một tay che miệng của cô ta, không cho cô ta phát ra âm thanh, con mắt nhìn chằm chằm vào con tê giác đang tỏa ra thánh quang kia.
Nhưng cũng chỉ trong chốc lát, tê giác đã chạy tới trước lều trại, mắt thấy chân trước giống như là trụ trời kia của con tê giác nâng lên hướng về bên này bước qua, bao phủ toàn bộ lều vải ở trong một mảnh bóng mờ to lớn, ánh mắt của Chu Vũ Mị đều đã trừng lớn, thân thể cũng liên tục run rẩy.
Nếu như cái chân này hạ xuống, không giẫm bọn họ thành thịt nát thì không được.
Tiểu Ngân Ngân và quả cam nhỏ đều không phát ra tiếng nào núp ở trong lều vải, hiển nhiên là vô cùng sợ hãi con tê giác màu trắng giống như núi nhỏ ở bên ngoài kia.
Ầm ầm!
Móng trước to lớn vượt qua lều vải của bọn Hàn Sâm, dẫm nát sa mạc, khiến cho cây bồ công anh dạ quang ở bốn phía bay múa tứ tán, lều vải đều run rẩy theo.
Ầm ầm! Ầm ầm!
Con tê giác màu trắng từng bước một đi qua, bốn cái đùi y hệt như trụ trời theo thứ tự xẹt qua bên cạnh hoặc là phía trên lều vải, một lần gần nhất, chân đều sắp dẫm lên dây thừng cố định lều vải rồi, ở bên cạnh giẫm ra một cái hố cát khổng lờ, trái tim nhỏ của Chu Vũ Mị đều bị dọa sắp bắn cả ra ngoài.
May mắn là cuối cùng con tê giác màu trắng tựa như ngọn núi nhỏ kia đã đi qua, tựa hồ căn bản không đặt cái lều vải này vào trong mắt, giẫm lên cây bồ công anh dạ quang mà đi, từng bước một dần dần biến mất ở một chỗ khác của dãy ngân hà.
Sau khi tê giác màu trắng đi xa, cây bồ công anh dạ quang ở trên mặt đất kia cũng dần dần phai nhạt xuống, dần dần mất đi vầng sáng, cuối cùng giống như là mưa tuyết tan rã ở bên trong sa mạc, cuối cùng không lưu lại bất cứ thứ gì, tất cả đều không còn dấu vết.
Nếu như không phải có những dấu chân to lớn in thành hố cát kia, cơ hồ sẽ khiến người ta tưởng rằng đó chỉ là một hồi ảo ảnh.
Chu Vũ Mị đang khẩn trương rốt cục thở dài ra một hơi, thân thể buông lỏng xuống, vỗ vỗ lồng ngực của mình, vừa rồi mấy lần bọn họ tưởng là mình sắp bị con tê giác màu trắng to lớn kia giẫm chết rồi, cũng may cuối cùng chân của con tê giác màu trắng kia không đạp lên trên mặt lều.
- Cô liền muốn ngủ như vậy sao?
Hàn Sâm cười tủm tỉm nhìn Chu Vũ Mị nói ra.
Lúc này Chu Vũ Mị mới phát hiện ra, sau khi cô bình tĩnh lại, cả người đều dựa vào trong ngực Hàn Sâm, lập tức vừa thẹn vừa xấu hổ, chuyền từ trên người Hàn Sâm sang bên cạnh, cắn môi nói:
- Không nói một tiếng liền động thủ động cước với người ta, tôi thấy anh rõ ràng là muốn chiếm tiện nghi của tôi.
Hàn Sâm cười cười không hề phản bác cô, nằm lại vào trong túi ngủ của mình, nhưng trong lòng vẫn đang suy tư về con tê giác màu trắng vừa rồi kia.
Lúc ban ngày bọn họ gặp phải con sinh vật giống như Hắc Hỏa Phượng Hoàng kia, bây giờ lại thấy được con tê giác màu trắng tỏa ra thánh quang này, chúng đều hướng về phía trước mà đi, chỉ sợ bên kia thật sự đã xảy ra chuyện gì đó, mới có thể khiến cho những con sinh vật khủng bố này đều đi về phía bên kia.
Ở trong sa mạc này, Hàn Sâm thật sự không muốn phát sinh thêm sự cố gì, có sinh vật khủng bố như vậy tồn tại, vạn nhất thật sự xảy ra chuyện gì, hắn cũng có lòng tin có thể đào tẩu, nhưng mà vạn nhất thức ăn nước uống bị hủy đi, bọn họ không tìm thấy nguồn nước, tỷ lệ tử vong sẽ rất cao.
Nhưng mà nếu như bây giờ cải biến phương hướng, hắn thật sự không biết có thể đi ra được hay không, hơn nữa cũng sai lệch với mục đích của hắn, điều này khiến cho Hàn Sâm rất do dự.
Suy tư thật lâu, Hàn Sâm vẫn quyết định tiếp tục đi tới, thứ nhất là nếu như thay đổi phương hướng thì hắn không biết là có thể đi ra ngoài được hay không, thứ hai là có lẽ những tao ngộ kia chỉ là ngẫu nhiên, hắn định đi thêm về phía trước một chút xem sao.
Cưỡi Kim Mao Hống tiếp tục tiến lên, trên đường đi đều có thể nhìn thấy hố cát in dấu chân của con tê giác màu trắng tỏa ra thánh quang kia lưu lại, thoạt nhìn thì nó vẫn luôn thẳng tắp tiến lên, căn bản không hề rẽ ngang.
Cây bồ công anh dạ quang xuất hiện đêm qua, hiện tại sớm đã không có tung tích, giống như từ trước đến giờ vẫn chưa từng xuất hiện.
Cũng chỉ mới đi được nửa ngày, mặt trời đã chiếu tới mức có chút khó chịu, Chu Vũ Mị cưỡi ở trên lưng quả cam nhỏ, đang cầm một lọ nước uống, vừa uống còn vừa nói:
- Đúng là nắng tới chết người, nếu bây giờ có thể có một trận mưa thì quá tốt rồi.
Cô ta mới nói xong chưa được bao lâu, sắc trời đột nhiên tối xuống, chỉ thấy một mảnh mây đen cuồn cuộn lao đến, hoàn toàn che khuất mặt trời lại, tầng mây rất thấp, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng áp lực.
Rầm rầm!
Mưa to lập tức rơi xuống, lập tức xối Chu Vũ Mị ướt sũng, Chu Vũ Mị hốt hoảng triệu hồi ra áo giáp để che mưa, nhưng mà lúc cô ta vừa mới triệu hoán áo giáp ra, đám mây gây ra mưa kia cũng đã bay đi, lập tức lại biến thành cảnh tượng mặt trời nhô lên cao.
- Nguyện vọng này cũng thực hiện quá nhanh quá ngắn đi?
Chu Vũ Mị có chút ngẩn người.
Vẻ mặt của Hàn Sâm lại càng thêm ngưng trọng, ở bên trong đám mây đen thổi qua kia, Hàn Sâm cảm ứng được khí tức sinh mệnh vô cùng kinh khủng, mặc dù không nhìn thấy là cái gì, nhưng mà tuyệt đối không phải là thứ đơn giản.
Càng làm cho Hàn Sâm cau mày hơn là, phương hướng đám mây đen kia bay đi, tương tự cũng là phương hướng mà bọn họ đang đi.
- Chỗ đó. . . đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Hàn Sâm nheo mắt lại, nhìn về xa xôi phía trước, Nhưng mà trừ một mảnh sa mạc màu đen cùng bầu trời bao la, hoàn toàn không nhìn thấy thứ gì khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận