Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1154: Bảo Bối

Hàn Sâm nhìn thấy con thú nhỏ kia từ trong động đất leo ra, trong mồm vậy mà ngậm theo một đồng tiền xu lóng lánh ánh bạc.
Hàn Sâm cùng Sát Na Nữ Đế đều ngẩn người, nếu con thú nhỏ kia ngậm trong miệng một con chuột hoặc là trứng gà đi ra, bọn họ cũng sẽ không thấy kỳ quái.
Cho dù là các loại thiên tài địa bảo như nhân sâm thì cũng có thể hiểu được.
Thế nhưng mà con thú nhỏ kia từ trong động đất tha ra một đồng bạc, chuyện này liền có chút khó có thể nghĩ ra được.
Thế giới Tí Hộ Sở lại không có chuyện dùng tiền kia, hơn nữa kim loại bạc ở chỗ này căn bản không hề có giá trị gì, làm sao có thể có loại vật như đồng đồng xu bạc này được?
Chỉ là Hàn Sâm đã nhìn rõ ràng, tuyệt đối sẽ không sai, đó chính là một đồng đồng xu bạc, mà không phải là vật nào đó tương tự.
Bởi vì trên mặt đồng đồng xu bạc kia có khắc một mặt người, mặt khác rất rõ ràng cũng có khắc một con số 1, thấy thế nào đều là một đồng tiền xu.
Thú nhỏ ngậm đồng xu bạc liền chui vào bên trong khóm Kinh Cức, Hàn Sâm hơi do dự một chút, thu hồi Sát Na Nữ Đế vào trong Hồn Hải, sau đó che giấu cảm ứng thất giác xung quanh thân thể, thu liễm khí tức, truy đuổi theo con thú nhỏ kia.
Con thú nhỏ kia đi không nhanh cũng không chậm, chỉ là mất một lúc, liền thấy một ngọn núi đá nhỏ, nó ngậm đồng xu bạc bò vào trong một thạch động dưới chân ngọn núi đá nhỏ.
Hàn Sâm nhìn thoáng qua ngọn núi đá kia, đoán chừng cao chưa tới 100m, bộ dáng giống như một cái bánh bao, bên trên bò đầy dây Kinh Cức, liền lối vào hang núi rủ xuống cũng đều là Kinh Cức, không nhìn kỹ sẽ không thể phát hiện được nơi này có hang động.
Không dám trực tiếp xông vào bên trong hang động, Hàn Sâm ở bên ngoài hang động đợi trong chốc lát, vậy mà nhìn thấy con thú nhỏ tựa như tê tê kia lại bò ra, chỉ là đồng xu bạc ngoài miệng nó đã không thấy đâu nữa rồi.
Mắt thấy con thú nhỏ lại chạy tới phương hướng lúc trước, Hàn Sâm chớp mắt, không lại đi theo con thú nhỏ, liền nấp ở bên cạnh chờ cho con thú nhỏ kia đi xa, sau đó cẩn thận đi tới phía hang động kia.
Đứng ở cửa hang động, Hàn Sâm dùng Động Huyền Khí quét vào bên trong, không hề cảm giác được có sóng sinh mệnh dao động, hang động này cũng rất sâu, quẹo qua mấy khúc cua, Động Huyền Khí của Hàn Sâm đã không còn cảm ứng được nữa rồi.
- Bên trong sẽ không còn có một con lớn hơn đấy chứ?
Trong lòng Hàn Sâm âm thầm nghĩ.
Đến đều đã đến, Hàn Sâm đương nhiên không có khả năng rút đi, triệu hồi áo giáp ra mặc lên trên người, sau đó gọi Kỵ Sĩ Phản Nghịch ra, để cho y chui vào trong hang động ở phía trước dò đường.
Hàn Sâm đi theo phía sau Kỵ Sĩ Phản Nghịch, vừa đi vừa dùng Động Huyền Khí quét vào bên trong, hắn thật sự có chút sợ nơi này là một cái ổ sinh vật siêu cấp thần huyết.
Nếu chỉ có một hai con, hắn và Kỵ Sĩ Phản Nghịch còn đỡ được, nếu là một tổ, vậy thì phải liều mạng rồi.
Không dám đi quá nhanh, nhưng cũng không dám đi quá chậm, chỉ sợ con thú nhỏ lập tức trở về, chặn bọn họ lại ở trong hang động, lúc đó thì sẽ phiền toái rồi.
Sau mấy lượt rẽ, rốt cục đã đi tới tận cùng bên trong hang động, ở đây vậy mà thật sự không có những dị sinh vật khác.
Sau khi Hàn Sâm nhìn rõ ràng tình huống bên trong hang động, không khỏi ngây cả người.
Chỉ thấy bên trong hang núi này chất đống rất nhiều đồ vật kỳ kỳ quái quái, có áo giáp rách rưới, binh khí đao kiếm đứt gãy, còn có một chút đồ ngổn ngang, thoạt nhìn đều là đồ vật không còn dùng được, phần lớn đều đã tàn phá không còn hình dáng gì nữa.
Có chút binh khí đứt gãy bằng sắt thép, cũng đã gỉ giống như là que cời lò rồi.
Ở trong một đống rách rưới đằng kia, Hàn Sâm thấy được đồng xu bạc mới vừa rồi, nó được thú nhỏ đặt ở bên trên một ít thứ rách rưới, bởi vì là vừa để lên, ngay ở phía ngoài cùng, liếc mắt đã nhìn rất rõ ràng.
- Không đúng, đây chính là sinh vật siêu cấp thần huyết mà, làm sao nó có thể đi nhặt ve chai được? Nói không chừng là mình có mắt không tròng, có mắt không nhìn được đồ quý giá, những thứ này thoạt nhìn giống như là rách rưới, kỳ thật đều là bí bảo kinh thiên.
Hàn Sâm nghĩ tới đây, trong lòng liền hưng phấn lên, con mắt cũng bắt đầu bốc lên vẻ tham lam.
Mau chóng vọt tới phía trước đống đồ vật, Hàn Sâm thò tay liền cầm một thanh trường kiếm tràn đầy rỉ sắt lên, trong lòng còn đang suy nghĩ:
- Nói không chừng đây là gen bí bảo cấp Đại Đế, đã từng được một vị Đại Đế vô địch phong vân một cõi cầm, dùng hoành hành khắp thiên hạ ở trong không gian thứ ba Tí Hộ Sở, cuối cùng rơi mất ở đây, bị chôn ở bên trong bụi đất, chỉ còn chờ minh chủ đến cứu vớt.
- Đừng sợ, tiểu bảo bối của tao, tuyệt thế thần kiếm của tao, tao tới cứu vớt mày đây, cho mày một lần nữa khôi phục vinh quang ngày xưa. . .
Hàn Sâm càng nghĩ càng cảm thấy hưng phấn, nhưng mà cầm lấy thanh trường kiếm này, chỉ mới vung một chút, chợt nghe một tiếng răng rắc, thanh kiếm kia bị gỉ quá lợi hại, vừa huơ cái đã bị gãy đôi rồi.
Hàn Sâm cầm một nửa thanh kiếm gãy, ngây người một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần:
- Khụ khụ, có lẽ là bảo bối ở phía dưới mới đúng, để tùy tiện bên trên khẳng định không phải là vật gì tốt, nhất định là phế phẩm dùng để che giấu tai mắt người khác, thứ tốt chân chính đang ở bên trong.
Ánh mắt của Hàn Sâm dò xét mấy lần ở bên trong đống đồ vật đằng kia, nhìn trúng một món áo giáp bằng đồng thoạt nhìn có phong cách vô cùng cổ xưa, lại nghĩ tới:
- Nhìn áo giáp này có vầng sáng nội liễm, nhưng lại mơ hồ có một luồng ý cổ xưa, nói không chừng chính là một món chí bảo Đại Đế.
Hàn Sâm thò tay đẩy đi tàn binh kiếm gãy ở bên trên khải giáp kia, duỗi tay nắm lấy áo giáp đồng muốn lôi nó ra, nhưng mà chỉ mới dùng sức, lại nghe được một tiếng răng rắc, miếng lót vai của áo giáp đồng kia trực tiếp bị Hàn Sâm bẻ gãy.
Sự thật chứng minh là Hàn Sâm đã suy nghĩ nhiều rồi, đây chính là một đống đồng nát, ngay cả một đồ vật ra hồn đều không có, ngoại trừ đồng xu bạc này coi như là nguyên vẹn, trên cơ bản đều là đồ tàn phá.
- CMN, tốt xấu gì mày cũng là sinh vật siêu cấp thần huyết? CMN mày cũng không cần phải nhặt ve chai chứ, kiếm một đống đồng nát chồng chất ở chỗ này làm cái gì?
Trong lòng Hàn Sâm vô cùng phiền muộn.
Hàn Sâm bất đắc dĩ nhặt đồng xu bạc kia lên nhìn, chất liệu là kim loại, nhưng mà hẳn không phải là bạc, còn cứng rắn hơn bạc rất nhiều, Hàn Sâm dùng móng tay bấm một cái, vậy mà không thể lưu lại dấu vết ở phía trên.
Phải biết dùng lực lượng hiện tại của Hàn Sâm, lực lượng một bấm này, coi như là thép Z nguyên thạch cũng có thể lưu lại một vết, nhưng mà đồng tiền xu này lại không tổn hại một chút nào, khiến cho Hàn Sâm hơi có chút giật mình, cẩn thận quan sát đồng xu bạc nọ.
Trước kia lúc con thú nhỏ ngậm trong miệng đi ra, Hàn Sâm không nhìn thấy rõ ràng, chỉ thấy là một bên có chân dung một cô gái, một bên có con số 1, hiện tại quan sát tỉ mỉ lại, lại hơi có chút giật mình.
Chân dung của cô gái điêu khắc trên đồng xu bạc trông rất sống động, tạo hình vô cùng tinh xảo, thoạt nhìn hẳn là xuất từ trong tay danh gia xếp đặt thiết kế.
Mặt khác có số 1 kia là nhô lên, đằng sau còn có một chút hoa văn nhỏ bé thần bí, nhìn không ra nó có hàm nghĩa gì.
Lại để cho Hàn Sâm có chút giật mình là, chân dung của cô gái bên trên đồng xu bạc này, Hàn Sâm nhìn thấy khá quen, tựa hồ đã nhìn thấy qua ở nơi nào rồi.
Thế nhưng mà Hàn Sâm cẩn thận suy nghĩ lại, trong số những cô gái mà mình tương đối quen, hình như không có ai như vậy.
Cầm đồng xu bạc nhìn một lúc lâu, Hàn Sâm đột nhiên vỗ đùi, kinh hãi kêu lên:
- Nhớ ra rồi, thì ra chân dung cô gái phía trên đồng xu bạc này là cô ta. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận