Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 330: Chiến Lão Quy

Giáo sư Tôn muốn lại gần hơn một chút, Kim Nhật Kiệt nhìn vị trí hiện tại cũng không phản đối, đồng ý đi lên phía trước gần hơn một chút.
- Giáo sư Tôn, sinh vật thần huyết này có chút khác biệt, lúc trước nhiều người ở Vinh Diệu Tí Hộ Sở săn giết nó như vậy, kết quả đã tử thương rất nhiều, thực sự là quá nguy hiểm, không nên áp sát quá gần.
Hàn Sâm một lần nữa khuyên bảo Giáo sư Tôn.
Là hắn khơi mào chuyện này dẫn giáo sư Tôn tới, thật sự không muốn ông ta xảy ra chuyện gì.
- Hàn Sâm, cậu đang nghi ngờ năng lực của tiểu phân đội Vinh Diệu chúng tôi hay sao?
Lỗ Minh Đạt mất hứng nhìn Hàn Sâm nói.
Kim Nhật Kiệt cùng Kim Minh Ly cũng không nhịn được nữa nhíu mày, biểu hiện lúc trước của Hàn Sâm cũng không tệ lắm, nhưng bây giờ muốn nhúng tay vào chuyện của tiểu phân đội bọn họ, bọn họ đương nhiên có chút khó chịu.
Giáo sư Tôn vội vàng hoà giải nói:
- Tiểu Hàn, cậu không cần quá lo lắng, chúng tôi cũng không phải là thật sự muốn tới gần nó, chính là lại gần thêm một chút, không có chuyện gì đâu.
Hàn Sâm không biết nên làm gì để thuyết phục Giáo sư Tôn, hắn cũng không thể nói cho bọn họ biết, đây không phải là sinh vật thần huyết, mà là sinh vật siêu cấp thần huyết.
Bọn giáo sư Tôn cũng đã hành động, dưới sự bảo vệ của bọn Kim Nhật Kiệt tiếp tục tiếp cận vị trí của lão quy.
- Giáo sư Tôn, liền ở chỗ này đi, thật sự không thể tới gần hơn được đâu.
Đi trong chốc lát, mắt thấy khoảng cách tới lão quy cũng chỉ còn lại khoảng ba bốn trăm mét, Hàn Sâm trực tiếp thò tay ngăn giáo sư Tôn lại.
Nếu đi về phía trước nữa, lão quy kia thật sự nổi điên lao ra, cho dù là Hàn Sâm dùng hết toàn lực, cũng không biết có thể bảo vệ bọn giáo sư Tôn được hay không.
Giáo sư Tôn do dự một chút, loại vị trí này vẫn có chút xa, ông ta càng hy vọng tới gần một chút dùng mắt thường quan sát.
Nhưng thấy Hàn Sâm nghiêm túc như vậy, giáo sư Tôn cũng có chút dao động, không cố ý muốn tiếp tục tiến lên nữa, do dự một chút liền chuẩn bị dùng kính viễn vọng quan sát lão quy kia.
- Đội trưởng Hàn, ở đây không phải là Cương Giáp Tí Hộ Sở.
Kim Nhật Kiệt nhíu mày nhìn Hàn Sâm trầm giọng nói.
- Hàn Sâm, cậu đã nói như thế nào? Bây giờ vung tay múa chân là có ý gì?
Lỗ Minh Đạt càng là trực tiếp quát lớn.
Hàn Sâm lạnh nhạt nói:
- Đội trưởng Kim, tôi không có ý vung tay múa chân, nhưng giáo sư Tôn là bởi vì tôi mới đến xem lão quy này, tôi không thể để cho ông ấy bởi vì tôi mà mạo hiểm, nếu không tâm tôi cũng khó có thể bình an.
- Nguy hiểm chỗ nào? Một sinh vật thần huyết mà thôi, đừng nói chúng tôi sẽ không kinh động nó, cho dù kinh động đến nó cũng có thể bảo vệ giáo sư Tôn bình yên vô sự, một cọng tóc cũng không thể thiếu, không cần cậu phải quan tâm.
Lỗ Minh Đạt tức giận nói.
Bây giờ bọn họ cách lão quy kia chỉ có khoảng 300~400m, Lỗ Minh Đạt lớn tiếng như vậy, lập tức kinh động đến lão quy kia, lão quy chậm rãi xoay người, đôi mắt lớn chừng hạt đậu hướng bọn họ bên này nhìn lại.
Hàn Sâm lập tức cảm thấy lạnh cả tim, thân thể đứng im bất động, nhìn lão quy kia đang ngưng mắt nhìn sang bên này.
Lỗ Minh Đạt vẫn còn có chút căm tức, muốn nói thêm cái gì nữa, nhưng Kim Nhật Kiệt cũng đã phát hiện ra dị động của lão quy kia, thò tay ngăn cản Lỗ Minh Đạt.
Đột nhiên, chỉ thấy tứ chi của lão quy kia điên cuồng di động, hướng về bọn Hàn Sâm bên này lao đến nhanh như bay.
Sắc mặt của Hàn Sâm lập tức đại biến, trực tiếp hô một tiếng với giáo sư Tôn:
- Giáo sư Tôn, đi mau.
Mặc dù gen của giáo sư Tôn cao, nhưng mà dù sao cũng không luyện võ, phản ứng không có nhanh như vậy, chờ lúc ông ta triệu hồi ra tọa kỵ vừa leo lên, lão quy kia đã đến gần rồi.
Ba người bọn Kim Nhật Kiệt nhìn thấy lão quy kia vậy mà chạy nhanh như vậy, sắc mặt cũng đại biến, chuyện này hoàn toàn khác những gì bọn họ nghe nói, tốc độ của lão quy kia vậy mà còn nhanh hơn tọa kỵ thần huyết rất nhiều.
- Một con rùa mà thôi, lão tử liền đập bể nó.
Lỗ Minh Đạt tức giận quát một tiếng, trực tiếp hai tay nắm chuôi chùy, đại chùy liền đập xuống lão quy một cái.
Cây chùy kia cực kỳ nặng, nhưng mà lão quy không tránh không né, tốc độ lại còn nhanh thêm mấy phần, một chùy này của Lỗ Minh Đạt vốn là muốn đập vào đầu nó, nhưng mà lần này lại nện lên trên mai rùa của nó.
Bành!
Đầu búa lớn như thùng xăng kia nện ở trên mai rùa của lão quy, phát ra tiếng kim loại va chạm trầm muộn, giống như tiếng va đập của một bàn dập cỡ lớn.
- Aaaa!
Lỗ Minh Đạt hét thảm một tiếng, cây chùy lớn này có lực phá hoại vô cùng mạnh mẽ, lực phản chấn cũng mãnh liệt hơn binh khí bình thường rất nhiều, một búa toàn lực này của Lỗ Minh Đạt nện ở trên lưng lão quy, không thể làm lão quy bị thương một chút nào, hai tay của chính mình lại bị chấn nứt gan bàn tay, xương ngón tay lệch ra, đại chùy trong tay bị bắn lên hơn mười mét, trực tiếp bay ra ngoài, ầm một tiếng va lên trên vách đá, đập nham thạch ra một cái lỗ thủng lớn.
Không chỉ Lỗ Minh Đạt, mà ngay cả Kim Nhật Kiệt cùng Kim Minh Ly đều bị sợ ngây người, cây chùy lớn kia vô cùng nặng nề, Lỗ Minh Đạt toàn lực đập một cái có thể đập nát cả xe tăng bọc thép, lão quy này vậy mà một chút việc cũng không có, đây là khí lực mạnh mẽ bực nào, quả thực quá là dọa người.
Hàn Sâm lại không hề ngơ ngẩn, một cước liền trực tiếp đạp ra ngoài, nhưng hắn đạp không phải là lão quy, mà là Lỗ Minh Đạt đang đứng ở chỗ đó gào thảm.
Lỗ Minh Đạt bị một cước của Hàn Sâm đạp bay ra ngoài mấy mét, Kim Nhật Kiệt cùng Kim Minh Ly cũng cả kinh, nhưng mà lập tức liền nhìn thấy lão quy kia cắn nhanh như tia chớp, cắn trúng vị trí vừa rồi Lỗ Minh Đạt đang đứng, tốc độ kia nhanh đến mức để cho bọn họ đều không nhìn thấy rõ ràng lão quy kia vươn cổ ra như thế nào đấy.
- Còn ngẩn ra đấy làm gì, đi mau!
Hàn Sâm mắt thấy giáo sư Tôn đã lên tọa kỵ nhưng vẫn ngẩn ngơ ở chỗ đó, liền rống lớn một tiếng với giáo sư Tôn, mình thì chạy vội tới chỗ cây chùy lớn vừa rồi Lỗ Minh Đạt văng ra, đồng thời cũng triệu hoán ra biến thân Yêu Tinh Nữ Hoàng.
Kim Nhật Kiệt cùng Kim Minh Ly kéo Lỗ Minh Đạt muốn chạy, nhưng mà lão quy bên kia lại cắn tới một cái, mục tiêu lại là Kim Nhật Kiệt ở gần nó nhất.
Căn bản Kim Nhật Kiệt cũng không kịp trốn tránh, nhưng phản ứng cũng tương đối nhanh, dựng thẳng thanh đao thần huyết trong tay lên, muốn ngăn trở lão quy cắn.
Răng rắc!
Lão quy trực tiếp cắn vào lưỡi đao thần huyết của Kim Nhật Kiệt, một miếng đã cắn đứt, một thanh binh khí thú hồn siêu cấp thần huyết huyết liền trực tiếp bị hủy đi như vậy.
Ba người Kim Nhật Kiệt đã sớm sợ đến chết đứng, đây chính là binh khí cấp thần huyết đó, lại bị lão quy khẽ cắn đã cắn nát như vậy, mồ hôi lạnh ứa ra khắp toàn thân, liền muốn chạy đi.
Thế nhưng mà tốc độ của lão quy thật sự là quá nhanh, làm sao có thể để cho bọn họ chạy đi được, cái đầu quái dị kia duỗi ra, nhanh đến không thể tưởng tượng cắn về phía đầu Kim Nhật Kiệt đã tay không tấc sắt.
Vừa rồi Kim Nhật Kiệt đã dùng hết toàn lực rồi, lúc này lực mới chưa sinh, hơn nữa dùng tốc độ của y, cho dù có khí lực cũng không thể nào tránh được cú cắn trong chớp mắt của lão quy.
- Đã xong!
Trong lòng Kim Nhật Kiệt kêu thảm, liều mạng lui về phía sau, tuy nhiên không thể rời khỏi phạm vi lão quy cắn, tâm đều đã nguội một nửa.
Lỗ Minh Đạt cùng Kim Minh Ly cũng đã hoàn toàn biến sắc, muốn cứu viện Kim Nhật Kiệt đều không có cơ hội, lão quy cắn quá nhanh.
Bành!
Đột nhiên một vật khổng lồ màu đen từ trên trời giáng xuống, hung hăng nên lên trên đầu lão quy đang duỗi ra, cứ thế mà đập đầu lão quy xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận