Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2556. Một mũi tên làm chấn động vạn tộc.

Phong Chi Huyền bị Hàn Sâm kéo ra từng tấc một. Tiếng rồng kêu hổ gầm trên dây cung càng lúc càng kinh người, khiến huyết mạch của bao nhiêu vương giả gần đó đều sôi lên, như sắp vỡ tung.
Dưới sự kinh hãi, bọn họ phải tránh xa khu vực này, nhìn Hàn Sâm kéo cung từ xa.
Vẻ mặt của Phong Thu Xuyên cũng trở nên nghiêm trọng, trán cũng bắt đầu túa ra mồ hôi lạnh. Hàn Sâm sắp kéo căng dây cung rồi, nếu mũi tên thực sự được bắn ra, Phong Thu Xuyên không thể đảm bảo mình có thể trốn được.
Một khi dây cung của Phong Chỉ Huyền được căng ra thì lực lượng của nó mạnh đến mức có thể bắn bị thương cường giả Thần Hóa. Dù sao Phong Thu Xuyên cũng chỉ là Bán Bộ Thần Hóa, cho dù là cây cung của chính mình, hắn cũng không chắc mình có thể tránh nó.
Két
Trong khoảnh khắc Hàn Sâm kéo Phong Chi Huyền được một nửa, dường như nó bị thứ gì đó kẹp lại, dây cung không thể kéo ra hay co lại được nữa. Gần như cùng lúc đó, thân cung tuôn ra xích trật tự giống như một cơn xoáy, biến thành vòi rồng vũ trụ đáng sợ, nhấn chìm toàn bộ thân Hàn Sâm.
“Xong rồi, xong rồi, phản phệ của Phong Chi Huyền bắt đầu rồi.”
“Hàn Sâm sắp xui xẻo rồi, mượn cái gì không mượn, lại đi mượn Phong Chi Huyền xui xẻo kia.”
“Hàn Sâm sẽ không bị Phong Chi Huyền cắt đứt đầu chứ?” “Khó mà nói được, không ít người bị Phong Chi Huyền ắt đứt đầu rồi.”
Phong Thu Xuyên cũng lén lau mồ hôi lạnh. Nếu Hàn Sâm thực sự bắn ra mũi tên đó, hắn thực sự sợ rằng mình không thể chạy thoát.
Vào thời điểm mà nhiều Vương giả đang bàn tán xôn xao, thì chợt nhìn thấy cơn lốc xoáy hình thành trên Phong Chi Huyền biến mất không dấu vết trong tích tắc, còn Hàn Sâm vẫn đứng trong tâm bão, hai tay kéo cung tên, duy trì trạng thái kéo căng dây cung, không bị Phong Chi Huyền làm tổn thương.
Phong Chi Huyền trong tay hắn đang không ngừng run rẩy, như thể đang cố gắng vùng vãy trong lòng bàn tay của Hàn Sâm một cách tuyệt vọng, nhưng không thể cử động, chỉ có thể phát ra âm thanh rên rỉ.
“Ta, Hàn Sâm, muốn bắn một mũi, ngươi muốn bắn cũng phải bắn, không muốn bắn cũng phải bắn.” Hàn Sâm lạnh lùng nói một câu, ngón tay đột ngột dùng sức, dây cung căng cứng bất động kia bị ngón †ay của hắn kéo mạnh đến căng ra, giống như một vầng trăng tròn.
Cả thân Phong Chi Huyền run rẩy, phát ra từng hồi tiếng hét giận dữ, nhưng vô ích, nó không thể ngăn Hàn Sâm kéo căng dây cung.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm. Phong Chi Huyền lại bị Hàn Sâm cứng rắn kéo ra, phản ứng dữ dội cũng vô ích, trông bộ dạng của Phong Chi Huyền giống như một cô con dâu nhỏ bị ép phải cúi đầu trước Bá vương.
Hàn Sâm cầm Phong Chỉ Huyền trong tay, chĩa đầu mũi tên về phía Phong Thu Xuyên. Sắc mặt Phong Thu Xuyên đột nhiên trở nên căng thẳng, mặt hắn trắng bệch, mồ hôi lạnh trên người chợt ứa ra, quần áo ướt đẫm.
“Đừng… đừng bắn… Ta nhận thua…” Nhìn thấy Hàn Sâm sắp bắn tên, Phong Thu Xuyên vội vàng hét lên.
Hàn Sâm lại không quan tâm đến hắn, vất vả lắm mới kéo được cung †ên, sao hắn lại không bắn được.
Bụp!
Vào lúc đầu ngón tay của Hàn Sâm buông lỏng, dây cung của Phong Chi Huyền xuyên thủng không gian, bắn ra mũi tên lông vũ. Mũi tên lông vũ biến mất khỏi tầm mắt của mọi người trong tích tắc.
Phong Thu Xuyên biến thành một cơn cuồng phong, liên tục thay đổi vị trí, quả nhiên vô hình như gió khiến người ta không thể đoán trước được.
Tuy nhiên, mũi tên lông vũ vẫn xuất hiện trước mặt hắn một cách kỳ lạ, nhìn thấy mũi tên sắp đâm vào trán, khiến khuôn mặt của Phong Thu Xuyên trở nên xám như tro tàn ngay lập tức.
Nhìn thấy mũi tên lông vũ sắp xuyên qua trán Phong Thu Xuyên, mũi tên lại đột nhiên chệch hướng, giống như một tia sáng bắn vào một tiểu hành tinh gần đó,
Bạn cần đăng nhập để bình luận