Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 677: Nổi Tiếng

Sau khi Hàn Sâm trở lại Tí Hộ Sở, Lô Huy cùng vị bá chủ phương bắc Hoàng Vân Long ở bên kia Ma Quỷ Sơn Mạch đều phái người tới, hy vọng có thể hợp tác với Hàn Sâm chém giết sinh vật siêu cấp thần huyết.
Hàn Sâm không từ chối cũng không đồng ý, chỉ nói là nếu có cơ hội sẽ hợp tác.
Mà ngay cả Phỉ Lực Ca đều đã chạy tới nghe ngóng, như thế nào mới có thể gia nhập vào đoàn đội kia của Hàn Sâm.
Mặc dù Tề Tu Văn hết sức không muốn cúi đầu trước Hàn Sâm, nhưng lại bị vị Đông Lâm kia buộc phải lấy lòng Hàn Sâm, hy vọng có thể tiến thêm một bước hợp tác.
Dương Mạn Lệ gần đây là người bận rộn nhất, bởi vì căn bản Hàn Sâm chính là vung tay chưởng quầy, tất cả các phương diện xã giao đều do cô ứng phó, hơn nữa cô còn phải quan tâm tới sự vụ của tiểu phân đội tổ hành động đặc biệt, bề bộn đến mức không có thời gian làm chuyện của mình.
- Mặc kệ là với tư cách sở trưởng hay là đội trưởng tiểu phân đội tổ hành động đặc biệt, cậu nên làm vài việc chứ.
Thật vất vả làm xong tất cả, Dương Mạn Lệ tìm đến Hàn Sâm bàn một ít chuyện quan trọng, lại nhìn thấy Hàn Sâm dựa vào ghế, một tay vuốt vuốt quả hồ lô màu vàng, một tay sờ xoạng đầu tiểu ngân hồ.
Sau lưng có một thiếu nữ tóc bạc xinh đẹp đang bóp vai cho hắn, phía trước còn có một cô gái tóc vàng đang đấm bóp chân cho hắn.
Nghĩ đến cô là một sĩ quan phụ tá mỗi ngày đều liều mạng công tác như vậy, Dương Mạn Lệ cũng có chút tức giận bất bình.
- Cô làm việc thì tôi rất yên tâm.
Hàn Sâm cười tủm tỉm nói, Dương Mạn Lệ xác thực đã làm rất nhiều chuyện, hiện tại toàn bộ sự vụ trên băng nguyên, trên thực tế đều là do Dương Mạn Lệ giúp đỡ xử lý.
- Ít nhất báo cáo với cấp trên cậu phải tự viết chứ?
Dương Mạn Lệ đối với loại người có tính cách như Hàn Sâm quả thật là không còn cách gì, trước kia cô thật sự không nghĩ ra, có người đánh xuống gia nghiệp lớn như vậy, vậy mà chuyện gì cũng không quản, tất cả các sự vụ đều giao cho cô xử lý, chỉ cần cô tùy tiện nhúc nhích tâm tư là có thể thần không biết quỷ không hay tham ô rất nhiều chỗ tốt, thậm chí là làm gia nghiệp của Hàn Sâm suy sụp cũng không khó.
Hiện tại Dương Mạn Lệ lại đột nhiên phát hiện ra, nguyên bản Hàn Sâm không đặt cái gia nghiệp này vào trong mắt, chủ nhân của băng nguyên có lẽ đã là món tài phú rất lớn đối với người khác, nhưng mà đối với một người có thể chém giết sinh vật siêu cấp thần huyết mà nói, một cái băng nguyên nho nhỏ thì thật sự không tính là cái gì.
- Hắn vậy mà lại là người thứ nhất ở trong không gian thứ hai Tí Hộ Sở chém giết sinh vật siêu cấp thần huyết!
Mặc dù Dương Mạn Lệ cũng đã đổi mới nhận thức đối với Hàn Sâm, nhưng mà lúc này vẫn làm cho cô cảm thấy khiếp sợ không gì sánh nổi.
Nhân loại tiến vào Tí Hộ Sở gần hai trăm năm, người đầu tiên vậy mà lại là Hàn Sâm, mặc kệ Dương Mạn Lệ nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra được.
Nghĩ lại Hàn Sâm trước kia, khi đó cô cũng không tin Hàn Sâm sẽ có hôm nay.
- Báo cáo gì? Báo cáo của tôi không phải vẫn luôn do cô viết giúp hay sao?
Hàn Sâm có chút kinh ngạc nhìn sang Dương Mạn Lệ hỏi.
Dương Mạn Lệ nghe vậy lập tức bĩu môi một cái nói:
- Cậu giết sinh vật siêu cấp thần huyết làm sao tôi biết được, cái báo cáo này tôi không có cách nào viết.
- Thì ra là chuyện này, tôi cẩn thận kể cho cô nghe là được.
Mặc dù tự Hàn Sâm viết báo cáo cũng không thành vấn đề, nhưng mà như thế thì lãng phí quá nhiều thời gian, hắn lại không có ý định trở nên nổi bật ở trong quân đội, cho nên bình thường đều là do Dương Mạn Lệ làm thay.
Hiện tại Hàn Sâm liền phát hiện ra một vấn đề, hiện tại có nữ cường nhân Dương Mạn Lệ này giúp mình, mình có thể yên tâm làm chuyện của mình, vạn nhất về sau Dương Mạn Lệ bị người khác đào đi, hắn đi nơi nào tìm một cấp dưới mà các phương diện sự vụ đều tinh thông như vậy, lại cực kỳ hứng thú với công tác điên cuồng với công việc đây?
- Có phải nên tăng đãi ngộ cho Dương Mạn Lệ lên hay không, trói chặt cô ta lại rồi nói?
Trong lòng Hàn Sâm âm thầm suy nghĩ.
- Báo cáo tôi có thể giúp cậu viết, nhưng mà có một cái nhiệm vụ, lần này phải tự cậu đi làm.
Dương Mạn Lệ sau khi nghe xong Hàn Sâm giảng giải còn nói thêm.
- Nhiệm vụ gì?
Hàn Sâm nhìn Dương Mạn Lệ hỏi.
- Có một người trẻ tuổi tấn chức đến không gian thứ hai Tí Hộ Sở, vừa vặn ngẫu nhiên đến băng nguyên bên này, người ta chỉ tên cậu làm người giám hộ cho cậu ta.
Dương Mạn Lệ nói ra.
Hàn Sâm khẽ nhíu mày:
- Tôi làm sao có thời gian đi quản việc này? Để cho người trong tiểu phân đội dẫn cậu ta đi.
- Chuyện này tôi cũng không dám.
Khóe miệng của Dương Mạn Lệ lộ ra một nụ cười khó hiểu.
- Có cái gì không dám? Coi như là con của ông trời đến, cũng sẽ có đãi ngộ giống như thế.
Hàn Sâm bá khí mười phần nói.
- Cha cậu ta không phải là ông trời, nhưng mà cậu ta họ Tần, chính cậu xem xét xử lý đi, dù sao tôi không thể giúp đỡ được nữa.
Dương Mạn Lệ giang hai tay ra nói.
- Họ Tần?
Hàn Sâm lập tức ngây ra một lúc, hỏi tiếp:
- Y và Tần đội trưởng có quan hệ như thế nào?
- Cháu trai của Tần đội trưởng.
Dương Mạn Lệ giống như cười mà không phải cười nhìn Hàn Sâm nói ra.
- Khụ, vậy cô để cho y tới tìm tôi đi.
Hàn Sâm lập tức sửa lại ý.
Tổ hành động đặc biệt an toàn vốn là do Tần gia định đoạt, chăm sóc người nhà của Hàn Sâm rất nhiều, hơn nữa lại có mối liên hệ với Tần Huyên, nhiệm vụ này hắn không thể không tiếp.
Thế nhưng mà chờ cho Tần Văn Chiêu của Tần gia kia đến, đi theo cậu ta còn có một người khác, người này Hàn Sâm lại rất quen thuộc.
- Tô Tiểu Kiều?
Hàn Sâm kinh ngạc nhìn tới Tô Tiểu Kiều, không nghĩ tới vậy mà y cũng đã tấn chức thành Tiến Hóa Giả, còn ngẫu nhiên đi đến băng nguyên.
- Sâm ca, rốt cuộc lại tìm được tổ chức.
Tô Tiểu Kiều kích động chạy tới bắt lấy Hàn Sâm, rất có vài phần cảm giác nước mắt tuôn đầy mặt.
Cùng Tô Tiểu Kiều hàn huyên vài câu, gọi Dương Mạn Lệ ra giúp y sắp xếp một vị trí trong Quân Đoàn Nữ Thần, lúc này Hàn Sâm mới có thời gian quan sát Tần Văn Chiêu tỉ mỉ.
Nhiều lắm là khoảng chừng hai mươi tuổi, có lẽ còn chưa tới hai mươi tuổi, một người tuổi còn trẻ nhã nhặn nhẹ nhàng thoải mái, mặt có chút non nớt, hẳn là loại người trẻ tuổi mà con gái đều sẽ thích kia.
- Sâm thúc khỏe không, cháu là Tần Văn Chiêu.
Người trẻ tuổi kia rất lễ phép chào Hàn Sâm.
Mặt Hàn Sâm lại đen xì, nghĩ thầm:
- Chú? Tôi có già như vậy sao? Tôi mới hơn hai mươi tuổi thôi đó, không lớn hơn cậu mấy tuổi đâu.
Giống như là xem thấu suy nghĩ trong lòng Hàn Sâm, Tần Văn Chiêu tiếp tục nói:
- Cô cô nói cho cháu biết là phải tôn trọng chú. . .chú lại là người cùng thế hệ với cô cô, cho nên cháu chỉ có thể gọi là chú, bằng không thì cháu sợ sau khi trở về cô cô sẽ mắng.
- Khụ khụ, cũng được.
Chú thì chú đi, Hàn Sâm cũng lười tính toán những chuyện này, nhìn Tần Văn Chiêu hỏi:
- Vì sao cậu nhất định phải để cho tôi làm người giám hộ của cậu?
Tần Văn Chiêu nói ra:
- Cô cô thường xuyên nói trong nhà, chú là một người rất lợi hại, hi vọng cháu có thể có có tiền đồ giống như chú. Lần này cháu lại vừa vặn ngẫu nhiên đi tới băng nguyên, cho nên mới tới đây, hy vọng có thể theo chú học ít đồ vật. Chú yên tâm, cháu sẽ không gây cho chú thêm phiền toái, thời gian do chú sắp xếp, cháu thì lúc nào cũng được.
- Thì ra là thế, cô cô cậu thật sự nói tôi như vậy?
Trong lòng Hàn Sâm có chút cao hứng hỏi.
- Đúng vậy, nói rất nhiều chuyện của chú, mỗi lần đều lấy chú ra làm tài liệu giảng dạy giáo dục thanh niên Tần gia, rất nhiều người đều rất sùng bái Sâm thúc. . .
Tần Văn Chiêu nói.
- Khụ khụ, vậy cậu nói một chút xem, bình thường Tần Huyên đều khoa trương tôi như thế nào. . .
Hàn Sâm không đỏ mặt chút nào hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận