Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1159: Vĩnh Dạ Chí Bảo

Không nghĩ ra nguyên do bên trong, làm cho Hàn Sâm rất thất vọng.
Vốn cho rằng tảng đá này là bảo bối gì đó, ai ngờ lại là một bộ phận của tấm bia đá kia, tấm bia đá kia hắn đã nhìn ba năm, xác thực là đủ nặng đủ cứng, trừ ra cũng không có chỗ nào đặc biệt nữa.
Hàn Sâm cũng không thể ôm một tảng đá nặng như vậy đi nện người được? Huống hồ Hàn Sâm cũng ôm không nổi, tảng đá kia thật sự là quá nặng.
Không thèm quan tâm tới tảng đá bị lật lên kia nữa, Hàn Sâm quơ cái xẻng tiếp tục đào xuống, muốn nhìn một chút xem có thể đào ra vật gì khác nữa hay không.
Con thú nhỏ kia tò mò nhìn Hàn Sâm, tựa hồ rất nghi hoặc đến cùng là Hàn Sâm đang làm cái gì.
Hàn Sâm mặc kệ nó, chỉ cần nó không kêu là được.
Dùng khí lực của Hàn Sâm phối hợp với Ác Quỷ Hoàn, vậy thì không khác gì một cái máy xúc loại nhỏ, rất nhanh đã lại đào sâu xuống thêm mấy mét, sau đó lại nhìn thấy một vật.
Một tấm vải rách xen lẫn ở trong đất bùn, nhưng mà Hàn Sâm cảm thấy đây hẳn không phải là vật gì tốt, vừa rồi hắn một xẻng đào xuống phía dưới, trực tiếp đục thủng một lỗ hổng lớn trên tấm vải rách, căn bản không có cảm giác gì.
Lấy tay bới tấm vải rách kia ra, tấm vải kia vẫn còn rất dài, một hồi lâu mới hoàn toàn lấy ra được.
Nhìn giống như là một lá cờ rách, nhưng mà mặt lá cờ lại không có hình ảnh gì, khiến cho Hàn Sâm rất hoài nghi phán đoán của mình.
- Như thế nào toàn đào ra thứ đồ vô dụng không vậy.
Trong lòng Hàn Sâm buồn bực, nghĩ lại, gọi Long Đế từ trong nhẫn ra, chỉ vào tấm vải rách cùng tảng đá hỏi:
- Ông biết những vật này không?
Long Đế nhìn tảng đá, liền lập tức lắc đầu, sau đó lại nhìn lá cờ Hàn Sâm đang cầm trong tay một chút, vẻ mặt lập tức biến đổi:
- Đây là Vĩnh Dạ kỳ đó, là tiêu chí của Vĩnh Dạ Nữ Đế.
- Thứ này là lá cờ của Vĩnh Dạ Nữ Đế? Ông đừng có lừa tôi, liền thứ vừa xấu vừa nát này, Đại Đế sẽ dùng thứ này làm lá cờ sao?
Hàn Sâm không tin nói.
Long Đế kéo sát vào nhìn nhìn, cũng nhíu mày:
- Đúng vậy, đây chính là Vĩnh Dạ kỳ, tài liệu đúng là Cực Dạ Ti, nhưng mà rất kỳ quái, Cực Dạ Ti này hình như đã xảy ra vấn đề gì, thoạt nhìn là tinh nguyên đã mất hết. . .
- Không phải bị chôn vùi thờì gian quá dài nên mới mục nát đấy chứ?
Hàn Sâm nói ra.
- Làm sao có thể, Cực Dạ Ti là sợi của gen Đế Thụ, coi như là đặt ở trong liệt hỏa đốt trên vạn năm cũng sẽ không hao tổn mảy may, huống chi chỉ là chôn ở dưới đất.
Long Đế nhớ lại rồi nói:
- Trước kia tôi đã từng thấy Vĩnh Dạ kỳ, những kỳ thủ cầm Vĩnh Dạ kỳ bên cạnh Vĩnh Dạ Nữ Đế vung lá cờ lên, thiên địa cũng vì thế mà điên đảo, coi như là ban ngày cũng sẽ biến thành đêm tối.
- Vậy ông nói tới khẳng định không phải là thứ đồ này, thứ này tùy tiện đụng một cái đã bị xé đã rách, hơn nữa bên trên một chú dấu vết lực lượng đều không có, đây không phải là hàng nhái do ai đó làm ra đấy chứ?
Hàn Sâm kéo lá cờ một cái, lập tức lại kéo ra một vết rách.
Long Đế lắc đầu, hiển nhiên là y cũng không nghĩ ra.
Hàn Sâm đem ném lá cờ sang một bên rồi lại đào tiếp, đang đào đột nhiên cảm thấy mặt đất buông lỏng, hố đất lập tức sụp xuống dưới.
Cũng may Hàn Sâm phản ứng rất nhanh, trực tiếp bay lên, chờ sau khi bùn đất kia sập xong, phát hiện phía dưới là một cái động đất.
Đi xuống dưới nhìn xem, động đất cũng không lớn, nhiều lắm cũng chỉ lớn bằng một căn phòng.
Không gian bên trong có hình nửa vòng tròn, thoạt nhìn giống như là có một cái chén bằng đá lớn úp lên trên đất bùn, cho nên mới tạo thành một không gian nhỏ như vậy.
Hàn Sâm đi vào nhìn xem, quả nhiên là một cái chén đá lớn úp xuống chỗ này, nhưng mà cái chén đá lớn kia đã bị mẻ một khối, bộ phận mẻ đi chính là chỗ Hàn Sâm đào vào.
Mà không gian ở trong cái chén đá kia, Hàn Sâm thấy được một cỗ thi thể, thoạt nhìn có chút giống như là nhân loại, nhưng mà Hàn Sâm cũng không dám khẳng định.
Y phục trên người thi thể kia đã rách rưới mục nát không còn hình dáng gì, thân thể đều đã hóa thành một đống xương trắng.
Long Đế cũng theo vào, nhìn thấy thi thể kia có chút kinh ngạc nói:
- Tôi còn tưởng rằng ở đây sẽ chôn một Đế Linh thủ hạ tâm phúc của Vĩnh Dạ Nữ Đế, không nghĩ tới lại là một Vĩnh Dạ kỳ thủ.
- Làm sao ông nhìn ra được?
Hàn Sâm nghi ngờ hỏi.
- Cậu không thấy y phục trên người y cũng là do Cực Dạ Ti chế thành hay sao? Đây là trang phục tiêu chuẩn của Vĩnh Dạ kỳ thủ.
Long Đế bay đến cạnh thi thể, đi quanh thi thể nhìn kỹ một chút, lại nói tiếp:
- Chắc chắn không sai rồi, chính là Vĩnh Dạ kỳ thủ, trán của y còn có một hốc mắt, phần lớn Vĩnh Dạ kỳ thủ đều là Hắc Ám Tam Nhãn tộc, bộ hài cốt này thuộc về Hắc Ám Tam Nhãn tộc đấy.
- Vậy thì quả là kì quái, không phải ông đã nói là Vĩnh Dạ Nữ Đế đưa mười ba miếng Nữ Đế tệ cho mười ba thủ hạ tâm phúc hay sao, tại sao tên kỳ thủ này lại có một đồng?
Hàn Sâm cau mày nói.
Long Đế lắc đầu nói:
- Ai biết được, một đời Đại Đế một đời thần, sau khi Vĩnh Dạ Nữ Đế tấn chức không gian thứ tư Tí Hộ Sở, thế lực bà ta thành lập không lâu lắm cũng đã bị sụp đổ, Tà Liên Nữ Đế kia cũng là trải qua thiên tân vạn khổ mới có thể có thành tựu, cuối cùng ngồi lên Đại Đế chi vị, cũng không hưởng quá nhiều phúc trạch của Vĩnh Dạ Nữ Đế. Còn mười ba vị Đế Linh kia, phần lớn cũng đã không còn tại thế, về sau bọn họ có tao ngộ gì, không phải là tôi có thể biết được.
Hàn Sâm không hỏi tiếp, thò tay liền sờ soạng trong quần áo của tên Vĩnh Dạ kỳ thủ kia, hắn không có kiêng kị gì đối với người chết, huống chi đây còn là dị sinh vật, cũng không phải thật sự là người, cho nên Hàn Sâm cũng không có gánh nặng nào trong lòng.
Chất liệu quần áo cũng là Cực Dạ Ti, nhưng mà không giống với lời của Long Đế, Hàn Sâm nhẹ nhàng kéo một cái thì y phục kia đã rách nát, còn không bằng vải vóc thông thường.
Ở bên trong y phục rách rưới tung ra, thật đúng là để cho Hàn Sâm nhìn thấy mấy thứ lộ ra.
Có một cái bình bằng đá trống không, còn có một ít tấm vải đã mục nát, thứ còn lại là một cái áo choàng màu đen.
Tất cả quần áo toàn thân Vĩnh Dạ kỳ thủ đều đã nát hết, chỉ có cái áo choàng màu đen này vẫn còn hoàn hảo như lúc ban đầu, mặc dù trông cũng không hề sáng bóng, thoạt nhìn giống như là vải gai màu đen, nhưng mà lại hết sức hoàn hảo, màu đen kia không hề có một chút phai nhạt nào, đen giống như là một đống mực.
Long Đế nhìn thấy Hàn Sâm bới áo choàng ra, sắc mặt lập tức đại biến, thất thanh nói:
- Trời ạ, tại sao Dạ Chi Áo Choàng lại ở chỗ này? Tại sao lại ở trên người một Vĩnh Dạ kỳ thủ?
- Cái áo choàng này là đồ tốt?
Trong lòng Hàn Sâm hơi động, xem áo choàng trong tay hỏi.
- Đâu chỉ là đồ tốt, đây chính là áo choàng mà Vĩnh Dạ Nữ Đế sử dụng năm đó, gen chí bảo nổi tiếng khắp không gian thứ ba Tí Hộ Sở, một trong vài món bảo bối nổi danh nhất của Vĩnh Dạ Nữ Đế.
Con mắt của Long Đế sáng lên nhìn Dạ Chi Áo Choàng.
- Thế nhưng mà tôi không nhìn ra bên trên cái áo choàng này có lực lượng đặc thù gì cả?
Hàn Sâm lại có chút không quá tin tưởng, hắn đã nhìn một lúc lâu, cũng không nhìn ra cái áo choàng này có gì đặc biệt.
- Nếu cậu có thể nhìn ra cái gì, đây cũng là không phải là Dạ Chi Áo Choàng rồi.
Long Đế bĩu môi khinh thường:
- Năm đó lúc Vĩnh Dạ Nữ Đế còn chưa thành tựu danh tiếng Đại Đế, chính là khoác cái áo choàng này lên, lẻn vào Thiên Chi Thần Cung ám sát Cửu Thiên Đại Đế lúc ấy đã danh chấn thiên hạ, một lần hành động chấn kinh toàn bộ không gian thứ ba Tí Hộ Sở, đạt được phong hào Đại Đế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận