Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1035: Phượng Lạc Thần Sơn, Đế Vẫn Hoàng Tuyền

Trong nội tâm Hàn Sâm cả kinh, vừa rồi mặc dù hắn chỉ tiện tay nhấc lên như vậy, nhưng dù là đồ vật nặng ngàn cân, cũng sẽ bị hắn cầm lên, thế mà cọng lông vũ kia lại chỉ hơi động một chút, sức nặng thật quá đáng sợ.
Một lần nữa dùng sức, lúc này Hàn Sâm mới nhấc cọng lông vũ lên được, chỉ là lúc bắt đầu vô cùng nặng, nặng hơn các loại kim loại không biết gấp bao nhiêu lần.
- Rốt cuộc đây là từ kim loại đúc thành, hay là lông vũ trên thân chim rơi xuống nhỉ? Nếu thật là lông vũ thì trên thân cpm chim kia phải gánh lấy sức nặng kinh khủng, gần như chẳng khác gì phải gánh vác cả một tòa núi lớn, nếu nó có thể bay được, vậy thì cũng quá kinh khủng rồi.
Hàn Sâm cầm chặt lấy lông vũ màu vàng vung khẽ vài cái, phát hiện rất thuận tay.
Lông vũ có chút giống như một thanh đại kiếm hình thù kỳ lạ, hơn nữa phần lông vũ cũng vô cùng sắc bén.
Hàn Sâm lấy một khối thép Z nguyên thạch ra, dùng kiếm lông vũ màu vàng trong tay chém xuống dưới, khối thép Z nguyên thạch kia giống như đậu hủ trực tiếp bị cắt đứt, khiến Hàn Sâm vừa mừng vừa sợ.
Phải biết dù là dạng thần binh lợi nhận gì, cho dù là Thái A Kiếm, muốn chém được sắt thép, chỗ dựa vào chủ yếu là lực lượng, độ cứng và tính dẻo dai, tác dụng sắc bén mặc dù cũng có, nhưng lại không phải tính quyết định.
Thái A Kiếm ở trong tay Hàn Sâm có thể chém giết sinh vật thần huyết ở không gian thứ ba Tí Hộ Sở, thậm chí là có thể chém giết sinh vật siêu cấp thần huyết.
Nhưng nếu đưa Thái A Kiếm cho một người chưa tiến hóa, lực lượng của y không đạt tới trình độ nhất định, thế thì ngay cả sinh vật thần huyết ở không gian thứ nhất Tí Hộ Sở cũng không chém giết được.
Thế nhưng mà độ sắc bén của lông vũ màu vàng này lại vô cùng doạ người, Hàn Sâm chỉ tiện tay chém, căn bản không quá dùng sức, thế mà lại có thể chém đứt được thép Z nguyên thạch.
Đương nhiên, cũng là bởi vì lông vũ màu vàng có sức nặng đáng sợ, khi nó chém xuống, bản thân nó đã mang theo lực lượng rất mạnh, nhưng cho dù như thế, độ sắc bén của nó cũng đã phi thường đáng sợ rồi.
Hàn Sâm nhìn kỹ rìa lông vũ, lập tức cảm thấy có chút quáng mắt, cho dù thấy không rõ rìa lông vũ kia mỏng bao nhiêu, nhưng rìa lông vũ giống như trực tiếp biến vào hư không vậy.
Hàn Sâm tùy ý vung vẩy vài cái, rìa lông vũ cắt vào hư không, không hề cảm giác được một chút trở lực nào, khó trách khi sử dụng nó lại có cảm giác thuận tay như vậy.
- Đồ tốt, thực sự là đồ tốt, bảo bối này mình phải giữ lại, nếu sau này đoạt được Phượng Hoàng Thần Sơn, sẽ gọi mày là Phượng Hoàng Thần Kiếm.
Hàn Sâm thuận miệng đặt một cái tên, dù sao hắn cũng không có thiên phú đặt tên, lấy tên gắn với nơi này là được.
Yêu thích không buông tay vuốt vuốt Phượng Hoàng Thần Kiếm, sau đó hắn rút Thái A Kiếm ra cầm trong tay trái, hai thanh kiếm một dài một ngắn, nhìn lại vô cùng xứng đôi, vừa vặn để Hàn Sâm dùng Song Phi Kiếm Pháp.
- Được một thanh thần kiếm như vậy, sau này trở về phải cẩn thận luyện lại Song Phi Kiếm Pháp mới được, nếu không sẽ phụ thần kiếm như Thái A và Phượng Hoàng.
Hàn Sâm vui mừng nói.
Đã thu hoạch được chuôi Phượng Hoàng Thần Kiếm này, cho dù không vào được Phượng Hoàng Tí Hộ Sở, Hàn Sâm cũng biết chuyến đi này không uổng rồi.
Nhưng Hàn Sâm đến Phượng Hoàng Thần Sơn còn có một mục đích khác, chính là vì muốn cứu vị thất ca kia, chứ không thể chỉ đơn giản trở về như vậy.
Hàn Sâm đi ra hốc cây, dọc theo đỉnh núi nhìn xuống bốn phía, hy vọng có thể nhìn ra manh mối gì, tìm kiếm được cửa để tiến vào Phượng Hoàng Tí Hộ Sở.
Sau một hồi quan sát như vậy, Hàn Sâm đúng là đã nhìn ra địa phương khác thường, ở một chỗ hơi nghiêng của Phượng Hoàng Thần Sơn, Hàn Sâm nhìn mà cảm giác thấy thiếu một điểm gì đó.
Những ngọn núi bên cạnh ngọn Thần Sơn này chồng chất như cánh hoa sen vậy, xếp đặt phi thường tự động, nhưng ở vị trí bên cạnh, lại có vẻ thiếu một cánh hoa.
Khi Hàn Sâm ở dưới, căn bản không nhìn tới thấy vị trí cánh hoa thiếu hụt này, sau khi đi lên thì càng không nhìn ra rồi, Phượng Hoàng Thần Sơn rộng mấy trăm dặm này, chỉ sợ cũng chỉ khi đứng trên đỉnh núi mới có thể nhìn ra chút mánh khóe.
Hàn Sâm không hiểu phong thuỷ thuật gì đó, cũng không biết thủ đoạn của Phượng Hoàng Đại Đế, chỉ có thể đi đến đó thử thời vận, tất cả đều nghe ý trời, nếu thật sự vào không được, Hàn Sâm cũng không có cách nào, chỉ có thể tìm đường khác.
Dùng vải bọc Phượng Hoàng Thần Kiếm lại trên lưng, lúc này Hàn Sâm mới ôm Bảo Nhi trèo núi đi xuống, đi về phía một ngọn núi thiếu kia.
Thế núi trùng điệp, vị trí thiếu hụt kia hoàn hảo là ở giữa sườn núi, Hàn Sâm không dám bay ở nơi này, nên lúc này đã phí không ít công phu mới trèo xuống dưới.
Tại vị trí thiếu đó có một bệ đá, Hàn Sâm đi tới bệ đá kia, đánh giá vách núi tựa như đồng thau.
Chỉ thấy trên vách núi có rất nhiều gốc cây, gần như đã che khuất cả vách núi, Hàn Sâm thử lấy tay kéo gốc cây để sờ tới vách núi, hy vọng có thể giống như Bảo Nhi lúc trước, có thể tìm được một cửa để tiến vào chính giữa vách núi.
Thế nhưng hắn sờ soạng một hồi lâu, trên cánh tay đều là tảng đá cứng rắn, không có chạm đến địa phương có thể đi.
Hàn Sâm không muốn cứ thế từ bỏ, tiếp tục kiểm tra từng chút một, định kiểm tra vách núi này mấy lần, nhưng vuốt vuốt một hồi, Hàn Sâm lại mò thấy một số lỗ kỳ quái
Giật gốc cây ra để xem, chỉ thấy lỗ kia lớn bằng cánh tay Bảo Nhi, thoạt nhìn có vẻ có quy luật, dường như là một ít văn tự.
Trong nội tâm Hàn Sâm rất vui vẻ, vội vàng kéo những gốc cây bên cạnh ra, quả nhiên thấy trên vách núi đá khắc rất nhiều chữ viết cổ quái, Hàn Sâm lại không đọc được dù chỉ một chữ.
Vội vàng triệu hoán Kinh Cức Bá Tước ra, để cô ta nhìn xem những thứ này là có phải là văn tự Dị Linh hay không.
Kinh Cức Bá Tước nhìn một lúc lâu, mới kinh ngạc gật đầu nói:
- Đây đúng là văn tự Dị Linh, cần phải có truyền thừa Dị Linh mới có thể hiểu.
- Tren đó viết cái gì thế?
Hàn Sâm quá vui mừng, liền vội vàng hỏi.
Thần sắc Kinh Cức Bá Tước cổ quái nhìn chữ viết trên vách núi đá nói:
- Trên đó viết Phượng Lạc Thần Sơn, Đế Vẫn Hoàng Tuyền.
Hàn Sâm ngây người, hắn không hiểu ý nghĩa của câu này, không khỏi hỏi
- Đây là có ý gì?
Kinh Cức Bá Tước khẽ lắc đầu:
- Về mặt ý nghĩa của chữ thì tôi hiểu, nhưng ý nghĩa chân chính thì tôi lại không thể nói rõ ràng, cũng không biết trên đó viết Phượng cùng Đế là đại biểu cái gì.
- Phía dưới còn viết gì không?
Hàn Sâm biết đoán cũng không đoán ra được, tin tức bọn hắn biết quá ít, căn bản không thể nào suy đoán.
Kinh Cức Bá Tước cau mày nói:
- Những văn tự phía dưới này có chút cổ quái, hình như không có ý nghĩa cụ thể. . .
Kinh Cức Bá Tước nói xong, trong miệng đọc lên một âm tiết kỳ dị, Hàn Sâm hoàn toàn nghe không hiểu, hẳn là cách phát âm văn tự Dị Linh.
Sau khi Kinh Cức Bá Tước đọc xong, có chút khổ não nói ra:
- Chữ thì tôi có nhận ra, nhưng những chữ này đứng cùng nhau để tạo thành câu, tôi lại không rõ là có ý gì.
Hai người đang nói chuyện, lại đột nhiên cảm thấy bệ đá dưới chân mạnh mẽ run lên một cái, giống như động đất vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận