Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1997. Chiến một trận với ta

Vạn kiếp đều khổ, đời như tro tàn.
Lúc này Hàn Sâm phát hiện mình đã làm một chuyện hại người lại không có lợi cho mình, gợi ra cảm xúc tiêu cực đã tích luỹ vạn kiếp của Cô Trúc, khiến tâm ma của hắn trầm trọng.
Đã thế hiện tại khiến Hàn Sâm càng khổ sở là, những đệ tử bên ngoài kia được cường giả Trấn Thiên Cung bảo vệ, tất cả cảm xúc tiêu cực của Cô Trúc đều bị cản lại trong võ đạo tràng.
Trong võ đạo tràng ngoại trừ Cô Trúc ra, đương nhiên chỉ còn lại Hàn Sâm, cảm xúc tiêu cực trên người Cô Trúc phát ra tự nhiên không giữ lại chút nào xông hết về phía Hàn Sâm.
Hàn Sâm chỉ cảm thấy đời toàn u ám, tuyệt vọng, đau khổ, bi ai, hối hận các loại cảm xúc tiêu cực đồng loạt vọt đến, dù lấy sự mạnh mẽ trong ý cảnh của hắn cũng không thể hoàn toàn ngăn chặn ý cảnh khủng bố đó.
Kiệu hoa đỏ thẫm hạ xuống, một cô dâu xinh đẹp tuyệt trần được đón vào trong phòng khách bái đường thành thân với một người đàn ông anh tuấn. Nhưng ngay vào lúc phu thê giao bái lại có một đám mã tặc xông vào.
Đao quang loé lên, máu tươi bay tung toé, tiếng cười càn rỡ, cô dâu xinh đẹp bị làm nhục đến chết ở ngay trước mặt người chồng mới cưới.
Kiếp này, Cô Trúc chết không nhắm mắt.
Trong rừng rậm, một con hổ mẹ đang chơi với hai con hổ con vừa mới ra đời không lâu, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng súng nổ vang, hổ mẹ bị súng gây tê bắn trúng, không còn năng lực hoạt động, trơ mắt nhìn hai con non của mình bị lột da rút xương, đặt ở trên lửa nướng, bị người thợ săn kia ăn vào trong bụng, mắt hổ tuôn trào huyết lệ.
Kiếp này, Cô Trúc sống không bằng chết.
Trên bầu trời, một vị kiếm khách đại chiến với rất nhiều cường giả, mặc dù giết địch vô số, nhưng bản thân lại đã thương tích đầy mình chỉ còn chút hơi tàn.
Một người đàn ông trung niên ôm một cô gái xinh đẹp, khinh thường kiếm khách, cười to ngông cuồng: “Cô Trúc, yên tâm đi đi. Người phụ nữ của ngươi ông đây chơi giúp ngươi, trang viên của ngươi ông đây ở giúp ngươi, con trai của ngươi, ông đây giết giúp ngươi…”
“Grào!” Nổi giận đùng đùng, nhưng lại không thể ngăn lại được thiên đao vạn quả, kiếm khách hết sức liều mạng chém giết, cuối cùng lại chết dưới chân người đàn ông đó, ngay cả góc áo của người đàn ông cũng không thể chạm tới.
Vô tận luân hồi hết kiếp này đến kiếp khác, mỗi một kiếp Cô Trúc đã trải qua, bất luận là nghèo khó hay phú quý, bất luận mạnh mẽ hay nhỏ yếu đều kết thúc trong đau thương và khốn khổ cùng cực.
Hiện tại Hàn Sâm sắp phát điên rồi, bởi vì tâm ma của Cô Trúc bùng nổ hoàn toàn, những cảm xúc tiêu cực kia buông xuống khiến ý chí của Hàn Sâm cũng bị ảnh hưởng, nhìn thấy từng cảnh tượng gian nan khốn khổ bi thương mà Cô Trúc đã trải qua.
Mặc dù không thật sự trải qua vạn kiếp giống Cô Trúc, nhưng cảnh tượng bi ai thống khổ nhất trong vạn kiếp của Cô Trúc quả thật giống như một bản biên tập đặc sắc chiếu trong đầu Hàn Sâm, khiến hắn đồng cảm, giống như chính mình cũng ở trong cảnh đó.
Hàn Sâm cố gắng muốn dùng ý cảnh của mình ngăn chặn hết những cảm xúc tiêu cực này nhưng cảm xúc tích góp vạn kiếp kia thật sự quá đáng sợ, căn bản không thể ngăn cản nổi. Dù ý chí của Hàn Sâm có vững chắc đến mấy sau khi trải qua hết bi kịch này đến bi kịch khác cực kỳ thảm thiết cũng không khỏi sinh lòng u ám, có loại xúc động muốn chết quách đi.
Hàn Sâm vội vàng thu liễm tâm tình, toàn lực chống lại cảm xúc tiêu cực của Cô Trúc.
Bên trong võ đạo tràng, Cô Trúc và Hàn Sâm vẫn như cũ mặt đối mặt đứng đấy, nhưng một người khuôn mặt dữ tợn giống như ma quỷ, một người hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái xanh.
Sự yên lặng lúc này còn đáng sợ hơn thiên đao vạn kiếm liều mạng chém giết, khí tức khủng bố trên người Cô Trúc càng ngày càng đậm, giống như là nước lũ vỡ đê, căn bản không thể ngăn cản.
Sự tuyệt vọng và huỷ diệt trong mắt Cô Trúc cũng càng ngày càng đậm, bàn tay dần dần di chuyển về phía chuôi Ngọc Kiếm bên hông kia.
“Không ổn, Cô Trúc đã sắp không thể chống đỡ được nữa.” Sắc mặt Vân Trường Không khó coi nói.
Những trưởng lão trong Trấn Thiên Cung đều đã đích thân đến võ đạo tràng, sắc mặt nặng nề nhìn Cô Trúc trong võ đạo tràng.
Bi kịch vạn kiếp, cô đơn khốn khổ của vạn kiếp, mạnh mẽ như Vương Giả cũng khó mà chịu đựng, cho dù là Cung Chủ Trấn Thiên Cung đích thân đến cũng khó mà hoá giải, cho nên bọn họ chỉ đành đứng nhìn, có sức mạnh vô thượng nhưng ngay cả cơ hội ra tay cũng không có.
Tâm bệnh cần phải tâm dược trị, nếu như bản thân Cô Trúc không vượt qua nổi, cho dù là thần thánh thật sự đến cũng không cứu được mạng hắn.
Hàn Sâm cũng không tốt hơn Cô Trúc bao nhiêu, cũng đều cực khổ chống đối cảm xúc tiêu cực kia, chỉ cảm thấy sức mạnh ý chí không ngừng bị cảm xúc tiêu cực gặm nhấm.
Bất kể là nhân loại mạnh mẽ đến thế nào, cuối cùng vẫn là sinh vật cảm tính, bi kịch như vậy không ngừng chấn động tâm trí, cho dù là Chư Thiên Thần Phật cũng muốn rơi lệ, huống chỉ là một người phàm.
Ánh mắt của Hàn Sâm cũng dần trở nên giống như tro tàn, khí tức lặng ngắt trên người cũng càng ngày càng đậm.
“Hỏng bét, Hàn Sâm cũng bị tâm ma của Cô Trúc ăn mòn rồi.” Thiên Vũ Hạc đã phát hiện Hàn Sâm không bình thường, nói với Vân Trường Không: “Sư phụ, có cần thả Hàn Sâm ra trước không?”
“Hiện tại không thể động vào Hàn Sâm, hắn chính là điểm dẫn nổ cảm xúc tiêu cực của Cô Trúc, hắn còn ở đó thì trong lòng Cô Trúc còn có một tia ràng buộc, tâm muốn thắng vẫn còn. Hiện tại nếu Hàn Sâm bị mang đi, Cô Trúc mất đi mục tiêu cuối cùng e rằng sẽ lập tức sụp đổ hoàn toàn, không còn một chút hi vọng nào nữa.” Vân Trường Không lắc đầu nói.
Sát ý trong mắt Cô Trúc càng ngày càng đậm, khuôn mặt đã méo mó giống như ác quỷ, thở hổn hển nặng nề, bàn tay nổi đầy gân xanh cuối cùng đã nắm lấy chuôi Ngọc Kiếm liền vỏ, chậm rãi rút Ngọc Kiếm từ trong vỏ kiếm ra, từng chút từng chút rút ra bên ngoài, Ngọc Kiếm nặng tựa như núi.
“Cung chủ, Cô Trúc đã khó mà khống chế tâm ma, ngươi thật sự không ra tay sao?” Bên trong Trấn Thiên Cung, một cô gái nhíu mày nói.
Cung Chủ Trấn Thiên Cung khẽ lắc đầu: “Hiện tại ra tay cũng chỉ cứu được một người vô dụng, người có thể cứu hắn chỉ có bản thân hắn mà thôi.”
“Tâm đã nhập ma, làm sao có thể tự cứu đây?” Cô gái nói.
“Tâm đã nhập ma, nhưng chấp niệm vẫn còn, vẫn còn một cơ hội cầu sự sống trong cái chết.” Cung Chủ Trấn Thiên Cung khẽ nói.
“Chấp niệm ở đâu?” Cô gái lại hỏi.
Cung Chủ Trấn Thiên Cung lại không trả lời nữa, ánh mắt sâu xa nhìn Cô Trúc và Hàn Sâm trong võ đạo tràng.
Cuối cùng Cô Trúc đã rút Ngọc Kiếm ra. Đó là một thanh Ngọc Kiếm thuần khiết không tì vết, sạch sẽ không nhiễm chút bụi bẩn nào nhưng giờ đây dưới ý cảnh khủng bố, ngay cả Ngọc Kiếm sạch sẽ kia dường như cũng đã dính đầy nghiệp hoả tội ác đến từ Địa Ngục.
Trên thực tế cảm xúc tiêu cực trên cả người Cô Trúc hầu như đã ngưng thành nghiệp hoả màu đen thực chất, điên cuồng thiêu đốt chập chờn.
Cô Trúc tay cầm Ngọc Kiếm, bước từng bước về phía Hàn Sâm, đi rất chậm, dường như miệng còn niệm gì đó, nhưng bởi vì âm thanh quá nhỏ, hoặc là hắn căn bản không phát ra âm thanh, cho nên người bên ngoài không nghe thấy rốt cuộc hắn đang niệm cái gì.
“Cô Trúc sư huynh bị tâm ma khống chế rồi sao?” Thiên Vũ Hạc ngạc nhiên nói.
Rất nhiều vương công quý tộc và trưởng lão cũng đều cho rằng Cô Trúc đã hoàn toàn bị tâm ma khống chế, muốn giết chết Hàn Sâm phát tiết oán hận trong lòng, sắc mặt đềukhó coi vô cùng.
Rất nhiều đệ tử Trấn Thiên Cung mắt thấy Cô Trúc từng bước đi về phía Hàn Sâm, giống như là một con ác quỷ chọn người mà cắn, đều cảm thấy tuyệt vọng trong lòng.
Hàn Sâm đứng ở đó nhắm mắt bất động, như thể không phát hiện ra Cô Trúc đi về phía hắn, sắc mặt càng ngày càng giống tro tàn, khí tức trên người cũng càng ngày càng tĩnh mịch.
Cảnh thượng bi thảm của bi kịch vạn kiếp không ngừng tái diễn trong tâm trí hắn, khiến hắn khó mà tự kiềm chế được bị cảm nhiễm vào bên trong, tuy không thật sự trải qua giống như Cô Trúc, nhưng thể xác và tinh thần cũng đã rơi vào trong đó.
Cuối cùng Cô Trúc đã đi đến trước mặt Hàn Sâm, hai mắt đỏ quạch, mũi thở như trâu, tay cầm kiếm từ từ giơ lên, mạnh mẽ vung về phía Hàn Sâm.
“AI” Vân Tố Y không nhịn được kêu lên sợ hãi, đám trưởng lão Vân Trường Không cũng đều do dự không biết bây giờ có nên ra tay cứu Hàn Sâm ra không.
Nhưng một giây sau lại thấy Ngọc Kiếm trong tay Cô Trúc không hề chém lên người Hàn Sâm mà chỉ dừng trước đầu mũi hắn, Cô Trúc dùng một loại thanh âm gần như dã thú gầm lên giận dữ: “Chiến đấu một trận với ta!”
“Vậy mà hắn vẫn chưa hoàn toàn mất phương hướng!” Mọi người đều hết sức vui mừng.
Hai mắt Hàn Sâm mở to ra, một tay nắm lấy Quỷ Nha đao, gần như điên cuồng rút đao ra.
Hết chương 1997.
Bạn cần đăng nhập để bình luận