Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1857. Sự tức giận của thiên thần

Trên không trung, bóng người Hàn Sâm không ngừng lóe lên, từng đao điên cuồng chém xuống quả trứng khổng lồ, Wood nhìn mà trợ mắt há hốc mồm.
“Tốc độ như vậy… Đao ý như vậy… chuyện này sao có thể… Đao ý Nha đao của hắn thậm chí còn không thua gì Đao Phong Nữ Hoàng… Rốt cuộc đây là chuyện gì… Không phải hắn chỉ là một Nam Tước thôi sao?”
Quỷ Nha đao chém từng nhát từng nhát lên quả trứng khổng lồ, chém nó đến mức né trái né phải, giống hệt như con lật đật.
Cùng lúc đó, Hàn Sâm cũng có thể cảm nhận được sự rung động truyền đến từ bên trong nó. Quỷ Nha Đao phối hợp với đao ý của Hàn Sâm tạo thành vết thương không nhẹ bên trong quả trứng.
Sau khi quả trứng khổng lồ bị thương thì kim diễm bao bọc bên ngoài nó hóa thành những con chim lửa truy kích Hàn Sâm. Tiếc là có Giày Tuyệt Nha Thố phụ trợ làm cho thân pháp của Hàn Sâm còn linh hoạt hơn chim. Những con chim lửa kia vẫn mãi không thể đả thương được Hàn Sâm.
Bỗng nhiên, ngọn lửa sắc vàng nở rộ như hoa tươi trên không trung. Kim diễm kia tróc ra từng tầng, từng tầng, bên trong là một người đàn ông tuấn mỹ mão vàng áo vàng. Mỗi một cử động của người đó dường như mang theo thần uy lớn lao, uy nghi như thần chỉ khiến cho lòng người run sợ.
“Hàn Sâm, giết huyết mạch Ô tộc này chẳng có lợi ích gì với ngươi hết. Chỉ cần ngươi chịu bỏ qua cho hắn, bổn Thiên Thần có thể đáp ứng ba điều kiện của ngươi.” Người đàn ông giống như thần chỉ ấy lơ lửng trong hư không, nhẹ nhàng nói với Hàn Sâm
“Đó là chân thân của Thiên Thần sao?” Wood giật nảy mình. Hắn vốn cho rằng chân thân của thiên thần không thể nào rời khỏi đại điện Tử Đồng, không ngờ lại gặp được chân thân của thiên thần ở chỗ này.
Hàn Sâm lại chẳng thèm để ý chút nào đến người đàn ông mặc kim bào kia, tay không ngừng chém quả trứng khổng lồ khiến rung động bên trong nó càng lúc càng mãnh liệt.
“Bổn thiên thần có thể xóa đi ấn ký Ô tộc trên tất cả các sinh vật, ngoài ra còn có thể giúp ngươi thực hiện ba chuyện.” Người đàn ông mặc kim bào đứng trong hư không, nói tiếp.
Hàn Sâm lại chém thật mạnh lên quả trứng khổng lồ, lập tức nghe được một tiếng động vang lên, trứng khổng lồ không treo lơ lửng trên không trung được nữa, bị chém rớt xuống mặt đất.
Hàn Sâm nhảy xuống, Quỷ Nha Đao mang theo khí tức như cự thú hồng hoang, mỗi nhát đao đều chém lên vỏ trứng, khiến bên trong quả trứng khổng lồ phát ra những âm thanh kỳ dị, như đang kêu khóc, lại như rên rỉ.
“Đủ rồi.” Sắc mặt người đàn ông mặc kim bào rốt cuộc cũng thay đổi, lạnh lùng quát lên.
Chỉ thấy thiên hỏa cuồn cuộn như nước thủy triều ùn ùn kéo đến, nhấn chìm cả đất trời vào trong ngọn lửa sắc vàng. Người đàn ông mặc kim bào đứng lơ lửng trên không trung, giống như vị thần trong lửa nhìn vào Hàn Sâm, nhìn từ trên cao xuống nói: “Bổn Thiên Thần không muốn phá quy củ mới không giết ngươi, ngươi cho rằng bổn Thiên Thần chỉ là hạng vô năng biết làm ảo thuật hay sao?”
Theo giọng nói của người đàn ông kim bào, kim diễm cuồn cuộn thiêu cháy bốn phía cung điện thành dung nham, dòng dung nham chảy thành sông. Kim diễm hóa thành cự thú gầm thét, lại có cả hỏa long bay lượn trên không, dường như cả thế giới chỉ nằm trong một ý niệm của người đàn ông khoác kim bào.
Dưới uy áp của khí thế kinh khủng ấy, Công Tước Wood không khống chế nổi mà quỳ bái trước người đàn ông áo vàng kia. Nhưng Hàn Sâm hoàn toàn không để ý đến vẫn cứ tiếp tục chém lên quả trứng khổng lồ làm cho tiếng kêu rên bên trong càng lúc càng thảm thiết, trên vỏ trứng cũng dần dần xuất hiện vết nứt.
Người đàn ông mặc áo vàng tức giận, rồng lửa kinh thiên và hỏa thú hồng hoang cũng cảm nhận được sự tức giận của hắn, cùng gầm thét với Hàn Sâm, ngọn lửa cuốn qua khắp thiên địa.
Hàn Sâm như thể con kiến nhỏ bé đi lầm vào hồng hoang, trước mặt rất nhiều thú dữ, hắn nhỏ bé như thể chúng thổi một hơi sẽ chết vậy.
Bây giờ có rất nhiều hỏa thú vây quanh Hàn Sâm, gầm thét với hắn,
kim diễm kinh khủng từ khắp bốn phía cuốn lên từng ngọn lửa, hầu
như sắp thiêu đến người Hàn Sâm. Sóng nhiệt làm nham thạch trên mặt đất đều đã bị hòa tan, khắp nơi đều biến thành sông nham.
Nhưng Hàn Sâm vẫn làm như không thấy chuyện gì xảy ra hết, vẫn cứ chăm chăm chém lên vỏ trứng, làm cho tiêng kêu vọng ra từ bên trong vỏ trứng càng trở nên thê lương, vết nứt trên vỏ trứng cũng càng lúc càng nhiều.
Wood với Hắc Cương đứng ở phía xa nhìn mà kinh hãi run sợ. Thật sự khó mà có thể tưởng tượng được Hàn Sâm một thân một mình chịu đựng uy áp đấy mà vẫn có thể rút đao chém lên quả trứng được.
Đến cả Công Tước như Wood cũng chỉ có thể quỳ mọp xuống đất mà run lẩy bẩy.
“Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng dừng tay lại?” Đôi mắt của người đàn ông tuấn mỹ mặc áo vàng hầu như tóe lửa, khuôn mặt cũng trở nên vặn vẹo.
Nhưng tiếng đáp lại hắn vẫn chỉ là tiếng chém của lưỡi đao Quỷ Nha đao. Hàn Sâm tựa như đã mắt mù tai điếc tâm đui, tay cầm Quỷ Nha đao kiên định chém xuống.
Rắc rắc!
Vỏ trứng khổng lồ màu đen rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, nứt ra một vệt dài, chất lỏng vàng óng như dung nham nóng bỏng chảy ra ngoài.
“Hàn Sâm, nếu ngươi còn dám chém tiếp thêm một đao nữa, ta nhất định sẽ làm cho tộc của ngươi muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong.” Người đàn ông mặc áo vàng phãn nộ thét lên.
Rắc rắc! Đáp lại hắn vẫn chỉ là tiếng đao chém vào vỏ trứng đã nứt ra.
Trên mặt vỏ trứng lại nứt ra một vết nữa, diễm khí tím đen bốc lên phía trên khe nứt, huyết dịch như dung nham đồng thời rỉ ra.
“Đế Thuân ta xin thề với trời đất, rút hết gen của tộc ngươi, đánh cả tộc về Nguyên Thủy Chỉ Địa, để cho các ngươi ngàn đời vạn thế chỉ có thể làm lũ sâu bọ chịu giết thịt, vĩnh viễn không được khai hóa trí tuệ.” Từng câu từng chữ người đàn ông mặc áo vàng nói ra như rít qua từng khẽ răng.
Cả không gian trong ngọn núi bất chợt vang lên tiếng sấm cuồn cuộn, mây đen đầy trời bốc lên từ trong hư không, mưa máu đầy ào ào trút xuống, như thể đang đáp lại lời thề của người đàn ông áo vàng.
Từng tiếng sấm nổ ầm ầm giáng xuống như sự trừng phạt của thần linh, nưa máu trút xuống thành sông cộng thêm kim diễm vô tận kia biến toàn bộ không gian trong ngọn núi thành tận thế giáng lâm.
Từng tia sét đánh lên người Hàn Sâm, đám hoả thú gào thét bên tai hắn. Nhưng Hàn Sâm vẫn như không nghe không thấy, tay cầm đao vẫn ổn định như thường không hề có chút dao động.
Một đao tiếp một đao, Quỷ Nha đao điên cuồng chém lên vỏ trứng tạo thành rất nhiều vết nứt. Dung nham như thể huyết dịch càng chảy càng nhiều, hầu như trải rộng ra toàn bộ quả trứng khổng lồ, xen lẫn với diễm khí màu tím đen hóa trông cực kỳ quái dị.
Tà Tình Đế, Cố Khuynh Thành và Tiểu Ngân Ngân đều đã trúng ấn ký của Ô tộc, Tiểu Thiên Sứ và những người ở lại trong căn cứ cũng có thể đã trúng chiêu.
Còn cái tên Thiên Thần tự xưng Đế Thuân này thì không thể tin tưởng chút nào được. Tất cả những sinh linh cầu nguyện trước hắn đều không có kết quả tốt, gần như đã sắp chết hết.
Để có thể giải quyết triệt để ấn ký Ô tộc, Hàn Sâm chỉ nắm chắc một cách duy nhất chính là tiêu diệt huyết mạch Ô tộc - trứng đen khổng lồ trước mắt đây, không còn con dường nào khác.
Bây giờ Hàn Sâm có thể khẳng định vị thiên thần Đế Thuân này không thể ra tay với hắn vì bị giới hạn bởi một loại quy tắc hay lực lượng nào đó.
Dù không biết nguyên do là gì nhưng đây cũng là cơ hội tốt nhất của Hàn Sâm. Lôi bạo cưồng vũ như thể giao long nổ tung khắp bốn bên.
Mưa máu như sóng biển vỗ vào bờ, tạt ướt đẫm toàn thân Hàn Sâm
Hoả diễm cự thú gầm gào lên theo sự tức giận của Đế Thuân, như thể lời nguyền rủa đến từ địa ngục.
Nhưng tất thảy những thứ này cũng không ngăn cản được Quỷ Nha đao trong tay Hàn Sâm tiếp tục chém xuống.
Rắc rắc!
Không biết đã bị chém bao nhiêu nhát, trứng khổng lồ với cái vỏ đầy vết nứt cuối cùng cũng vỡ ra dưới nhát đao của Hàn Sâm, hóa thành những mảnh vỏ vỡ bay lượn, dung nham bên trong cũng chảy ra hết, bắn lên khắp nơi.
Hết chương 1857.
Bạn cần đăng nhập để bình luận