Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1707. Thế giới bên ngoài

Dấu sao thì Ngao Dạ cũng chỉ là một người lính, không phải cấp cao của Tinh tộc, thứ hắn biết là lịch sử khái quát của Tinh tộc, cho nên có lẽ có một vài thứ được nhìn ra từ lịch sử.
Ngao Dạ biết rõ về lịch sử của Tinh tộc chính là bắt đầu từ Tí Hộ Sở.
Vì để tránh chiến loạn, cả Tinh tộc đã tiến vào thế giới Tí Hộ Sở để sinh sôi phát triển, sau khi trải qua không biết bao nhiêu năm thì hình thành một nền văn minh cực kỳ phát triển.
Vì vậy, có rất nhiều cường giả muốn mở Tí Hộ Sở ra một lần nữa, trở về bên ngoài Tí Hộ Sở. Cuối cùng thì họ cũng thành công, nhưng đi cùng với đó là những đả kích mang tính hủy diệt, đến cả bên trong Tí Hộ Sở cũng xảy ra những kiếp nạn lớn khiến cho toàn bộ nền văn minh của Tinh tộc bị hủy diệt và gần như đã trở thành lịch sử.
Về phần rốt cuộc trong kiếp nạn đó đã xảy ra những gì, thật ra Ngao. Dạ cũng không rõ lắm. Bị ảnh hưởng bởi sức mạnh, hắn đã hôn mê sâu trong dịch gen cho đến khi được Hàn Sâm đánh thức mới tỉnh lại.
Ngao Dạ chỉ nhớ được lúc đó khi sức mạnh khủng bố ấy ập đến, đối với một cường giả như hắn mà nói thì chẳng khác gì ngày tận thế, khiến hắn vốn không có sức lực phản kháng, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Bây giờ nhìn lại, nên văn minh Tinh tộc gần như đã bị hủy diệt hoàn †oàn trong kiếp nạn đó, những gì còn sót lại chỉ là một số tàn tích mà thôi.
Hàn Sâm nghe xong thì rất kinh ngạc. Theo những gì Ngao Dạ nói, nên văn minh của Tinh tộc vốn đã rất phát triển, tiến bộ hơn rất nhiều so với nhân loại hiện tại.
Trình độ tiến hóa của họ cũng cao hơn nhân loại rất nhiều, cường giả như Ngao Dạ vào thời đó chỉ là binh lính, tuy là bộ đội đặc chủng nhưng cũng không được coi là cường giả hàng đầu.
Cường giả hàng đầu chân chính của Tinh tộc có tổng cộng bốn người, được gọi là tứ hoàng Đông, Tây, Nam, Bắc. Ngoài Đông Hoàng ra, tam Hoàng còn lại đều rất ủng hộ việc mở Tí Hộ Sở, quay trở lại nơi ban đầu Tinh tộc đã sống, lấy lại quê hương của họ.
Cũng có lẽ là do đã rời xa thế giới đó quá lâu, từ lâu đã không biết đến sự kinh hoàng của thế giới đó. Hoặc cũng là do sự phát triển của mấy năm qua khiến sự tự tin của họ bị thổi phồng quá mức, kết cục cuối cùng Hàn Sâm đã biết được.
Nhân loại được coi là một trong những nhánh của Tinh tộc. Nói dễ nghe thì là một nhánh, nói khó nghe một chút thì thực ra là sản phẩm thử nghiệm được tạo ra bằng cách sử dụng một số gen của chính Tinh tộc và một số gen của các sinh vật khác.
Rất nhiều sản phẩm thử nghiệm như vậy đã được đưa xuống đáy TÍ Hộ Sở để bọn họ tiến hóa trong Tí Hộ Sở với hy vọng sản sinh ra các chủng tộc mạnh hơn, giúp Tinh tộc đánh chiếm lại quê hương của mình.
Sau này quả thực là có rất nhiều cường giả chủng tộc nhánh mang †rong mình gen của Tinh tộc, cũng có một số cường giả được đưa ra khỏi Tí Hộ Sở. Nhưng kết quả là không ai có thể thành công sống sót, không có một ái có thể sống ở ngoài đó quá một tháng.
Ngao Dạ còn nhớ có một nơi đặc biệt để tế lễ và chôn cất chiến giáp của những cường giả đó. Nhưng sau này sau khi Tinh tộc trải qua kiếp nạn trong lịch sử đó, hầu hết nền văn minh Tinh tộc đã bị phá hủy, nơi đó hiện giờ cũng không biết ở đâu.
Hàn Sâm đại khái cũng đoán ra được có lẽ nơi mà Ngao Dạ nói đến là Anh Linh Điện.
“Lúc đó có bao nhiêu nhân loại bọn ta đã chết trong trận chiến?” Hàn Sâm hỏi.
Ngao Dạ ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Thực ra những sinh vật đó đều có gen của Tinh tộc bọn ta, chẳng qua những gen đó khác hơi khác một chút, cho nên mỗi sinh vật đều có những khác biệt nhất định, không có sự giống nhau tuyệt đối. Theo như ta biết, lúc đó sinh vật được gọi là nhân loại, trước khi kiếp nạn xảy ra còn chưa thể tiến hóa đến được vũ trụ Liên Minh. Vì vậy có lẽ là nhân loại các ngươi là chủng tộc sau kiếp nạn mới thăng cấp lên vũ trụ Liên Minh rồi sinh sôi phát triển.”
“Mỗi loài sinh vật chỉ có một? Vậy họ sinh sản như thế nào?” Hàn Sâm nghỉ ngờ hỏi.
“Cho nên mới nói, mặc dù các ngươi được gọi là nhân loại, nhưng trong cơ thể nhất định có gen của chủng tộc khác. Nhưng nhìn cơ thể của các ngươi vẫn duy trì mức độ tương đồng cao với Tinh tộc, cho nên có khả năng một phần gen khác cũng là chủng tộc nhánh khác của Tinh tộc.” Ngao Dạ nói.
Hàn Sâm lại hỏi Ngao Dạ một số vấn đề khác, trong số đó điều khiến Hàn Sâm lo lắng nhất là, sau khi Tí Hộ Sở được mở ra lần đó, Tí Hộ Sở vẫn luôn ở trạng thái mở. Một khi có sinh vật ngưng tụ ra chiến giáp gen thì sẽ trực tiếp bị đưa ra khỏi Tí Hộ Sở.
Ngoại trừ những thành viên Tinh tộc vốn đã ở trong Tí Hộ Sở ra, những sinh vật khác cũng không ngoại lệ.
Bây giờ muốn đóng Tí Hộ Sở lại cũng không thể được, rốt cuộc phải làm gì mới đóng lại được, chỉ có sự tồn tại như cấp bậc tứ Hoàng mới biết được. Bọn họ muốn đóng cũng không biết đóng như thế nào.
“Rốt cuộc bên ngoài là thế giới như thế nào?” Hàn Sâm vẫn luôn rất tò mò vấn đề này.
Ngao Dạ cười khổ nói: “Làm sao ta biết được. Dù sao ta cũng chỉ là một quân nhân, hơn nữa cho dù là cấp cao của Tinh tộc thì e rằng cũng không hiểu về thế giới bên ngoài, nếu không cũng sẽ không có quyết định sai lầm như vậy, khiến Tinh tộc suýt chút nữa thì diệt vong. Tinh tộc ẩn náu trong Tí Hộ Sở quá lâu, đã không còn biết gì về thế giới bên ngoài nữa rồi.”
Hàn Sâm suy nghĩ một lúc cũng thấy vậy. Sau khi nói chuyện với Ngao Dạ xong, Hàn Sâm đi tới chỗ cha Hàn Ngọc Phi của mình, nói với hắn về tình hình hiện tại, để hắn nhất định không được ngưng tụ ra chiến giáp gen bản mệnh.
Quá khứ có nhiều cường giả khủng bố chết ở bên ngoài như vậy, quả thực việc đi ra ngoài quá mạo hiểm.
Tuy nhiên, việc tu luyện vẫn phải tiếp tục, Hàn Sâm không những không dám dừng lại, ngược lại càng chăm chỉ tu luyện hơn.
Hiện tại Tí Hộ Sở đang ở trạng thái mở. Tuy rằng Ngao Dạ nói rằng có lẽ sinh vật bên ngoài không vào được, nhưng nếu không vào được thì sao Tinh tộc lại bị tiêu diệt được?
Vì vậy, Hàn Sâm hoàn toàn sẽ không cảm thấy an toàn chỉ vì ở trong Tí Hộ Sở, càng ngày càng tu luyện chăm chỉ hơn. Lỡ như sau này Tí Hộ Sở thực sự có biến đổi gì, chỉ có thực lực mới là sự bảo đảm tốt nhất.
Hơn nữa Hàn Sâm rất nghi ngờ với cách nói sinh vật bên ngoài không vào được. Nếu thật sự là sinh vật bên ngoài không vào được thì tại sao Cửu Mệnh Huyết Miêu vào được? Tại sao huyết mạch của Cửu Mệnh Huyết Miêu lại có nhiều đặc quyền như vậy ở trong Tí Hộ Sở?
Giáo quan vân không xuất hiện lại, bình thường ngoài việc tu luyện, Hàn Sâm còn thường xuyên xác minh với Ngao Dạ rằng võ kỹ của Tỉnh tộc quả thật lợi hại, đặc biệt là Tâm Nhãn Thuật. Hàn Sâm mất hơn một tháng mới tìm ra được đầu mối.
Lần tới khi đối mặt với giáo quan cũng không cần phải mạo hiểm tính mạng của mình như vậy, có thể đối kháng chính diện với Tâm Nhãn Thuật của hắn.
Nhưng giáo quan vẫn không xuất hiện, không biết là do thực lực tổn thương nặng nề nên không dám đến, hay là đang tính toán âm mưu gì.
Lúc nghỉ ngơi, Hàn Sâm cầm cây đao của Tây Hoàng nghiên cứu.
Thứ này giống như găng tay và giày thủy tinh, đều là võ trang gen của cường giả mạnh nhất Tinh tộc.
Hàn Sâm đã đặc biệt hỏi Ngao Dạ, võ trang gen và chiến giáp gen có gì khác nhau.
Ngao Dạ cũng không nói rõ ràng, chỉ nói là mỗi thành viên Tinh tộc đều có thể ngưng tụ ra chiến giáp gen, nhưng chỉ có tứ hoàng mới có thể ngưng tụ ra võ trang gen.
Dường như găng tay và giày thủy tinh đều có ý chí riêng giống như là vật sống có sinh mệnh. Nhưng cây đao của Tây Đế này lại giống như vật chết, để mặc cho Hàn Sâm cầm lấy, không cảm nhận được ý chí của nó, hơn nữa cũng không cảm ứng được sức mạnh của nó.
Sau khi Hàn Sâm và Ngao Dạ nghiên cứu thì cho rằng Tây Đế Đao đã bị giáo quan sử dụng một loại phương pháp đặc biệt cưỡng chế dung hợp, nên mới trở thành như bây giờ.
Hàn Sâm thấy không sao cả, vận chuyển “Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh”, nhỏ một giọt máu của chính mình lên trên Tây Đế Đao.
Hạch gen Chân Huyết đã trở thành một phần trong cơ thể hắn, thậm chí có thể nói là đã hóa thành máu của hắn. Hiện tại máu trong cơ thể Hàn Sâm có thể gọi là Chân Huyết, hiệu lực không hề yếu hơn hạch gen Chân Huyết. Theo sự phát triển của cơ thể Hàn Sâm, sau này hiệu lực sẽ càng mạnh hơn.
Hết chương 1707.
Bạn cần đăng nhập để bình luận