Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2742. Ý cảnh bi thương

Một loại tâm trạng cô tịch bi thương lấp đầy cõi lòng Hàn Sâm. Tuy hắn biết rõ đây không phải tình cảm của mình nhưng vẫn bị lây nhiễm.
Loại bi thương này vọt tới như trường giang đại hà khiến Hàn Sâm bất giác kinh hãi. Nỗi bi thương kỳ lạ không thể nói rõ mãnh liệt bao nhiêu, không phải nỗi đau mất người thân, không có chua xót khi yêu thương sâu đậm bị phản bội, thậm chí còn chẳng phải tê tâm liệt phế vì mất đi tất cả. Cảm giác bi thương ấy phảng phất, như có như không, khó mà
miêu tả nổi, như nước suối chảy róc rách lặng lẽ, không một gợn sóng.
Nhưng nỗi bi thương thấp thoáng ấy lại có sức hút khiến người ta rung động không gì sánh được, để Hàn Sâm không khống chế nổi mà trực trào nước mắt, không thể kiểm soát được tâm trạng của mình, cũng không làm cách nào rời mắt khỏi vết khắc mắt Thái Thượng, cứ như vậy đứng trước thạch bích, dường như đá với người, huyết lệ tuôn ra từ trong mắt.
Đầu óc Hàn Sâm rất tỉnh táo, tiếp tục như vậy sợ rằng hắn sẽ chảy khô huyết lệ mà chết mất nhưng hắn lại không làm cách nào rời bước, rút mình ra khỏi ý cảnh bi thương đó được.
Người tộc Thái Thượng tu luyện Thái Thượng Cảm Ứng Thiên, tình cảm của bản thân sẽ ngày càng ít ỏi. Vậy mà một người tộc Thái Thượng tu luyện Thái Thượng Cảm Ứng Thiên đến loại cảnh giới này lại có tâm trạng bi thương đáng sợ đến vậy, thật sự khiến người ta khó hiểu.
“Rốt cuộc tại sao tiền bối tộc Thái Thượng ấy lại có tâm trạng bi thương như vậy? Hắn đã đạt đến cấp Chân Thần rồi, đứng trên đỉnh cao nhất của chuỗi sinh vật trong vũ trụ, còn có chuyện gì có thể khiến hắn bi thương như vậy? Hơn nữa loại bi thương này cũng quá kỳ lạ, khác hẳn với những bi thương ta từng trải qua trong quá khứ. Có lẽ chỉ có ý cảnh như câu nói nỗi đau lớn nhất không gì bằng tinh thần ta chết mới có điểm tương tự với loại bi thương này nhưng cũng không giống hoàn toàn được.”
Hàn Sâm thầm suy tư trong lòng: “Khi vị tiền bối tộc Thái Thượng để lại bức tranh này rồi đánh vào Thần Điện Gen, lẽ nào bi thương của hắn có liên quan đến Thần Điện Gen sao?”
Trong đầu Hàn Sâm nảy ra vô số suy tưởng nhưng lại không tìm ra được két quả, hơn nữa làm thế nào cũng không thoát ra được khỏi tâm trạng bi thương bị cảm nhiễm này. Lấy sự kiên định trong ý chí lực của Hàn Sâm mà cũng không thể dời mắt khỏi bức tranh được.
Tâm trạng của Hàn Sâm đã kinh động đến Linh Lung và Lý Khả Nhi. Tâm tư của các nàng vốn đang đắm chìm trong ý cảnh của Tuyên Cổ Bích, đã quên mất cảm thụ của Hàn Sâm truyền tới từ bên kia.
Nhưng tâm trạng bi thương đó thật sự quá cuốn hút. Tâm trạng lây lan ra trực tiếp kéo Linh Lung và Lý Khả Nhi ra khỏi ý cảnh của Tuyên Cổ Bích, các nàng cũng bị nỗi bi thương nhiễm lên, nước mắt không ngừng rơi, mắt thấy sắp chảy ra huyết lệ như Hàn Sâm.
“Chuyện gì xảy ra vậy… Sao lại có ý cảnh bi thương thế này…” Linh Lung biến sắc, trong lúc cảm nhận được nỗi bi thương đồng thời cũng sực tỉnh: “Chết rồi, Hàn Sâm nhìn vào vết khắc mắt Thái Thượng trên Tuyên Cổ Bích.”
Lý Khả Nhi đương nhiên cũng biết Hàn Sâm đang nhìn cái gì, sắc mặt cũng rất khó coi, vừa rơi lệ vừa nói: “Sao hắn có thể dẫn phát ra ý cảnh trên mắt Thái Thượng được? Không phải chỉ có tộc Thái Thượng tu luyện Thái Thượng Cảm Ứng Thiên như chúng ta mới có thể cảm nhận được ý cảnh trong đó sao?”
“Tuy Hàn Sâm không tu luyện Thái Thượng Cảm Ứng Thiên nhưng đao pháp Thiên Chi Hạ của hắn đã chạm đến ranh giới của ý cảnh thiên nhân hợp nhất, cũng có vài phần tương tự với Thái Thượng Cảm Ứng Thiên, có lẽ vì vậy nên mới dẫn phát ý cảnh trong mắt Thái Thượng… Bây giờ không phải thời gian thảo luận chuyện này, phải mau nghĩ cách lôi Hàn Sâm ra khỏi ý cảnh, bằng không thì không chỉ có hắn, ngay cả chúng ta cũng sẽ bị trọng thương…” Mắt Linh Lung đã hiện đầy tơ máu, sắp chảy ra huyết lệ đến nơi.
“Sao mà kéo ra được? Đây chính là mắt Thái Thượng trên Tuyên Cổ Bích, dù chúng ta có thể đẩy cơ thể hắn ra, khiến hắn không nhìn tới vết khắc mắt Thái Thượng thì cũng không thể ngăn cản ý cảnh tổn thương đến hắn. Huống chi nếu ép buộc đẩy hắn ra thì trái lại còn có thể dẫn đến ý cảnh phản phệ. Lẽ nào ngươi đã quên chuyện của các tiền bối tộc Thái Thượng trước kia rồi sao?” Lý Khả Nhi nói.
Linh Lung nhất thời im lặng không nói gì. Nàng cũng biết điều mà Lý Khả Nhi nói, trước đây những người tộc Thái Thượng dân phát ý cảnh trong mắt Thái Thượng đều chỉ có thể dựa vào bản thân chống đỡ. Nếu có thể gắng gượng qua được thì cảnh giới Thái Thượng Cảm Ứng Thiên sẽ tiến bộ vượt bậc, còn nếu không chịu nổi thì ý chí sẽ bị bi thương hủy hoại, sau này muốn khôi phục sẽ không dễ dàng, thậm chí †ừ nay về sau sẽ không gượng dậy nổi, không thể bước tiếp trên con đường tiến hóa nữa.
Mà còn có khả năng trực tiếp chết trước Tuyên Cổ Bích, cho dù là ai cũng không thể cứu nổi họ.
Biết là một chuyện, hiện thực lại là một chuyện khác. Nếu bây giờ không nghĩ cách cứu Hàn Sâm thoát khỏi ý cảnh mắt Thái Thượng, hai người họ cũng sẽ bị ý cảnh làm tổn thương, dù không chết thì nguyên khí cũng đại thương. Trước đây không biết bao nhiêu tiền bối tộc Thái Thượng kinh tài tuyệt diễm khi còn ở cấp Thần Hóa cũng không thể chịu nổi sự ăn mòn của ý cảnh trong mắt Thái Thượng, huống chỉ hai người họ không cho rằng mình có gì xuất sắc hơn những tiền bối tộc Thái Thương kia, hơn nữa các nàng còn chưa thăng cấp Thần Hóa.
Hai người muốn đi tới chỗ Hàn Sâm nhưng đi mãi đi mãi, các nàng đã bị tâm trạng ấy gặm nhấm hoàn toàn, đứng im ở đó, huyết lệ trào ra, không thể suy nghĩ được gì khác nữa.
Tình huống khác thường của các nàng rất nhanh đã dẫn tới sự chú ý của người tộc Thái Thượng đứng trước Tuyên Cổ Bích.
“Lạ thật, hình như các nàng đã bị lây nhiễm ý cảnh bi thương của mắt Thái Thượng, chuyện gì vậy? Chắc các nàng không quan sát mắt Thái Thượng đâu nhỉ?”
“Sư phụ của các nàng không dặn dò rằng khi tu luyện Thái Thượng Cảm Ứng thiên không được nhìn vết khắc mắt Thái Thượng trên Tuyên Cổ Bích sao?”
“Không đúng, các nàng thật sự không xem mắt Thái Thượng. Người xem là tằm của các nàng, là tằm đã dẫn ra ý cảnh mắt Thái Thượng…”
“Sao lại thế được? Không tu luyện Thái Thượng Cảm Ứng Thiên thì không thể cảm nhận được bất cứ ý cảnh gì khi nhìn vết khắc mắt Thái Thượng mới đúng.”
Mười mấy người tộc Thái Thượng đứng trước Tuyên Cổ Bích đều đưa ánh mắt nhìn về phía Hàn Sâm, thấy được tình hình của Hàn Sâm, lập tức hiểu được quả nhiên là hắn đã dẫn phát ý cảnh trên mắt Thái Thượng, liên lụy tới Linh Lung và Lý Khả Nhi.
“Lạ thật đấy, ngoại tộc chưa từng tu luyện Thái Thượng Cảm Ứng Thiên sao có thể dẫn phát ý cảnh trên vết khắc mắt Thái Thượng được?”
“Bây giờ không phải lúc nghiên cứu cái này, phải nghĩ cách kéo hắn ra khỏi ý cảnh mới được. Nếu không không chỉ có hắn, ngay cả Linh Lung và Lý Khả Nhi cũng bị trọng thương theo, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng.”
“Có cách nào được chứ? Sự lợi hại của ý cảnh này đâu phải ngươi không biết. Dù bây giờ chúng ta có kéo tằm kia sang chỗ khác cũng không thể ngăn cản sự ăn mòn của ý cảnh đối với hắn. Huống chỉ cưỡng chế rời đi sẽ khiến ý cảnh phản phệ, đến lúc đó tình hình sẽ càng tệ hại hơn. Giờ cách duy nhất là chờ tằm kia tự mình thoát ra khỏi ý cảnh thôi.”
“Sao mà làm được chứ? Ngay cả cường giả Thần Hóa của tộc Thái Thượng ta cũng chưa chắc đã khắc chế được sự ăn mòn của ý cảnh mắt Thái Thượng, huống chỉ là một ngoại tộc?”
“Trừ cách này ra không còn đường nào khác nữa đâu. Chỉ có thể chờ bản thân hắn vượt qua được, nếu không cho dù Linh Lung và Lý Khả Nhi có thể khắc chế sự ăn mòn của ý cảnh cũng vô dụng. Chỉ cần hắn còn đang chịu trói buộc, loại ý cảnh bi thương này sẽ không ngừng truyền đạt lại cho Linh Lung và Lý Khả Nhi.”
Hết chương 2742.
Bạn cần đăng nhập để bình luận