Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2648. Thả câu

Ban đầu Hàn Sâm còn hơi tò mò, chuyên tâm ngồi đó nhìn Ám Vực Tị, muốn xem thử rốt cuộc có thể câu được gì đó thật không.
Nhưng ai ngờ hắn đợi hơn một tiếng, Ám Vực Ti vẫn không hề động đậy, cũng không biết liệu có tác dụng gì hay không.
“Có phải Linh Lung đang cố tình thử thách tính kiên nhẫn của ta không vậy?” Hàn Sâm thầm nghĩ, nhìn về phía Bảo Nhi bên cạnh: “Bảo Nhị, con có muốn câu cá không?”
“Muốn ạ.” Bảo Nhi gật đầu lia lịa. “Vậy giao cho con đó.” Hàn Sâm giao Ám Vực Ti vào tay Bảo Nhi.
“Cha yên tâm, Bảo Nhi nhất định sẽ ngoan ngoãn câu cá, câu thật nhiều cá lớn lại ngon miệng nữa.” Bảo Nhi đã muốn tự tay động thủ lâu rồi, liên tục bảo đảm nói.
“Được.” Hàn Sâm cũng không đả kích sự tích cực của nàng, thầm nghĩ: “Không có cần câu cũng chẳng có mồi câu, nàng câu được gì mới là lạ, tưởng là Khương Thái Công câu cá thật đấy à?”
Bảo Nhi nghiêm túc ở đó câu cá, Hàn Sâm lại lấy quyển Cực Chân Thể ra xem.
Tuy đao pháp và quyền pháp cũng tốt, đều là thuật gen đỉnh cấp nhưng đao pháp và quyền pháp của Hàn Sâm đã rất khá rồi, để sau xem qua là được, không cần thiết tu luyện nghiêm túc.
Còn Thần Du Thiên thì Hàn Sâm đã luyện từ trước rồi, vê sau chỉ cần từ từ thể hiện ra, tránh cho Linh Lung hoài nghỉ là được.
Riêng môn Cực Chân Thể này hắn lại cảm thấy khá thú vị, là một môn thuật gen cường hóa thân thể đơn thuần, sử dụng thên thể như binh khí.
Cực Chân Thể có yêu cầu rất cao với cường độ thân thể, Bán Bộ Thần Hóa bình thường cũng chưa chắc đã đạt được yêu cầu nhập môn của Cực Chân Thể. Song tố chất thân thể Hàn Sâm còn mạnh hơn Bán Thần Hoa, thân thể trải qua sự cường hóa của bốn loại thuật gen không phải sinh vật bình thường có thể so sánh được, cũng không khó để đạt được yêu cầu.
Cũng vì vậy nên Linh Lung mới để hắn luyện môn Cực Chân Thể này.
“Thân Cực Đạo, nhục thể vi nhận, nếu luyện thành thuật gen này thì có thể đối kháng với dị bảo binh khí cùng cấp, cũng rất có phong cách.” Hàn Sâm đọc qua một lượt bèn bắt tay vào tu luyện Cực Chân Thể.
Song môn thuật gen này cần tu hành trong thời gian dài, không phải một sớm một chiều mà thành công được. Cho nên Hàn Sâm cũng không gấp gáp, chậm rãi nghiên cứu, từ từ tu luyện, thuật tiện luyện thêm cả Tâm Hữu Linh Tê.
Hàn Sâm đặt tiểu ngọc dũng thành trạng thái khi hắn câu cá, cho dù Linh Lung có cảm ứng thì cũng chỉ có thể cảm ứng được hắn đang câu cá, không biết thực tế Bảo Nhi mới là người thả câu.
Bảo Nhi trông có vẻ rất chăm chú, Hàn Sâm thầm ngạc nhiên, không ngờ tiểu quỷ bình thường không thể yên tĩnh được như Bảo Nhi lại có sự kiên trì như vậy.
“Đáng tiếc, thứ này chắc không thể câu được cá đâu nhỉ?” Hàn Sâm nghĩ Linh Lung chỉ dang khảo nghiệm sự kiên trì của hắn mà thôi, làm sao mà câu được cá chứ.
“Cha ơi! Cha! Có phản ứng kìa…” Bảo Nhi bỗng ngạc nhiên kêu lên, đôi tay trắng nõn nhỏ nhắn nắm chặt Ám Vực Ti.
“Không thể nào? Câu được cá thật đó hả?” Hàn Sâm vội vàng nhìn về phía hồ Ám Giới, chỉ thấy màn sương trong hồ lay động theo Ám Vực Ti sinh ra từng đợt sóng gợn, dường như thật sự có vật gì bên dưới.
“Mau kéo dây lên… Mau lên…” Hàn Sâm vội vàng chạy đến phía sau Bảo Nhi, cùng lôi Ám Vực Ti lên với Bảo Nhi.
Cảm giác kéo lên hơi nặng khiến Hàn Sâm cực kỳ lo lắng không biết liệu Ám Vực Ti có đứt mất không. Cũng may tình huống Hàn Sâm lo sợ đã không xảy ra, Ám Vực Ti bị hai cha con đồng tâm hiệp lực từ từ kéo lên.
Nhìn màn sương lên mặt hồ ngày càng dao động mạnh hơn, hai cha con đều phấn khởi.
“Kéo lên nào… Mau kéo lên… Cảm giác này… Không chừng sẽ là một con cá lớn đấy…” Hàn Sâm mừng rỡ reo lên.
“Tối nay con muốn ăn cá nướng cắt lát…” Bảo Nhi liếm môi, mắt to phát sáng nói.
Ám Vực Ti càng kéo càng dài, ngay cả Hàn Sâm cũng không biết rốt cuộc nó đã dài ra bao nhiêu rồi, mà dù sao vẫn phải cố kéo lên thôi.
Bỗng nhiên, hai cha con Hàn Sâm chỉ thấy tay đang kéo hãng một cái giống như xe đạp đứt phanh, hai cha con vốn đang liều mạng kéo bất ngờ trở tay không kịp ngã ngồi xuống đất, Bảo Nhi ngã nhào vào lòng Hàn Sâm.
Sau đó cả hai thấy được có một thứ cùng bay lên khỏi mặt hồ theo Ám Vực Ti, vẽ ra một đường parabol đẹp đẽ, rơi cạch một tiếng xuống bên cạnh họ.
Hai người cùng quay sang nhìn, thấy trên mặt đất bỗng cắm một thanh đại bảo kiếm vàng lấp lánh.
“Ôi đệt! Không phải câu cá hả? Sao lại câu ra một thanh đại bảo kiếm thế này?” Hàn Sâm kinh ngạc nhìn thanh đại bảo kiếm.
Ấn tượng đầu tiên mà đại bảo kiếm mang đến cho Hàn Sâm là “Nhà giàu mới nổi”, cả thanh kiếm giống như được đúc từ vàng nguyên khối, hơn nữa còn là trọng kiếm, độ dài chừng một mét năm, độ rộng mũi
kiếm cũng gần một thước, thoạt nhìn cứ như một cánh cửa lớn.
Mặt trên điêu khắc long phượng gì đó, lại còn khảm rất nhiều bảo thạch, toàn thân châu quang bảo khí, đặc biệt là viên bảo châu pha lê ánh kim lớn bằng nắm đấm khảm ở chuôi kiếm, phải gọi là chói lòa.
Hàn Sâm từng gặp không ít vũ khí nhưng chưa từng thấy thứ vũ khí nào giống nhà giàu mới nổi như thế này.
“Sao câu cá lại câu ra được thứ này nhỉ?” Hàn Sâm đứng dậy, đi tới trước đại kiếm hoàng kim, thò tay cầm lấy chuôi kiếm, định rút thanh kiếm lên xem rốt cuộc là vũ khí gì.
Uỳnh!
Tay Hàn Sâm vừa mới cầm vào chuôi kiếm đã thấy quang mang trên đại bảo kiếm hoàng kim phóng ra. Hàn Sâm chợt cảm giác như bị điện giật, cả người bắn ra ngoài như viên đạn, lăn trên mặt đất hơn một trăm mét mới dừng lại được.
“Á đù… Dị bảo Thần Hóa.” Hàn Sâm bò dậy từ dưới đất, toàn thân đầy bụi bặm, khóe miệng còn chảy ra máu tươi nhưng trên gương mặt lại đầy vẻ mừng rỡ.
Lấy tố chất thân thể của hắn, thứ có thể cưỡng ép đánh văng hắn lại còn làm hắn bị thương thì chắc chắn là dị bảo cấp Thần Hóa, nếu không thì không thể có sức mạnh như vậy được.
“Câu cá lại có thể câu ra được dị bảo Thần Hóa… Thật hay giả vậy…” Hàn Sâm xông đến trước đại bảo kiếm, vẫn không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm thanh đại bảo kiếm hoàng kim.
Hàn Sâm gắt gao nhìn chăm chú vào thanh kiếm. Lúc này hắn mới ý thức được, hóa ra không phải Linh Lung đang kiểm tra sự kiên nhẫn của hắn mà là thật sự có thể câu ra đồ vật.
Không chỉ câu được thôi mà thậm chí còn là dị bảo cấp Thần Hóa.
“Thảo nào tộc Thái Thượng lại trâu bò như vậy. Hóa ra có thể câu được dị bảo Thần Hóa trong hồ luôn, đùa nhau à?” Hàn Sâm cảm thấy trái †im của mình sắp nhảy ra ngoài đến nơi. Một lúc đã câu ra được một món dị bảo Thần Hóa, vậy hắn ngồi đây câu mấy tháng thì chẳng phải sẽ có dị bảo Thần Hóa mặc từ đầu đến chân, trang bị tận răng luôn à.
Song khi Hàn Sâm nắm lấy chuôi đại bảo kiếm hoàng kim này lần nữa, đại bảo kiếm lại tiếp tục đánh văng hắn. Hàn Sâm dùng hết toàn lực cũng không thể nắm nó trong tay.
Mà Bảo Nhi chỉ cần duối tay chạm nhẹ, thanh đại bảo kiếm đã ngoan ngoãn chui vào tay Bảo Nhi, nhanh chóng thu nhỏ lại, biến thành một thanh tiểu bảo kiếm hoàng kim, bị Bảo Nhi nắm trong tay.
“Chẳng lẽ thứ này chỉ có người câu lên mới dùng được sao?” Hàn Sâm nghĩ đến đây, vội vã quăng Ám Vực Ti xuống dưới, mở mắt trừng trừng nhìn hồ Ám Giới, thầm nghĩ: “Đến đây đi bảo bối, cũng cho ta một đại bảo kiếm hoàng kim, ta sẽ không chê nó thô tục đâu…”
Hết chương 2648.
Bạn cần đăng nhập để bình luận