Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3351. Giả chết

Hàn Sâm ở một bên nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, Cổ Ma quả nhiên nói chết thì chết, chỉ trong tích tắc khí tức đã chẳng còn, tứ chỉ cứng ngắc, giả chết còn thật hơn người đã chết thật.
Kỹ năng diễn cao siêu, bộ dáng chết như thật, dù là Triều Vĩ, lão La thì cũng xách dép đuổi không kịp, mà ngay người biết chuyện như Hàn Sâm cũng không phân biệt ra được rốt cuộc hắn chết thật hay chết giả.
Nói cũng kỳ quái, Cổ Ma vừa chết thì những Tà Thần Chi Tu quấn quanh người hắn kia buông lỏng ra nhiều, mặc dù vẫn chưa rời khỏi người hắn nhưng cũng không buộc chặt nữa.
“Giả chết thôi mà, ta cũng làm được.” Hàn Sâm cắn răng cố khống chế cơ năng của thân thể, thu lại tất cả khí tức và phản ứng, đến tim cũng gần như ngừng đập.
Mặc dù các loại năng lực đều bị Phàm Trần Thiên áp chế, nhưng năng lực khống chế bản thân là bản năng của cơ thể rồi, không phải lực lượng đặc biệt gì, mà Hàn Sâm cũng là chuyên gia ở phương diện này.
Quả nhiên, Tà Thần Chi Tu vốn đang cố thắt chặt lại, sau khi thấy khí tức và nhiệt độ của người Hàn Sâm không còn thì không bó chặt nữa, đã thế còn nới lỏng ra chút.
“Có tác dụng thật kìa, nhưng cũng không thể luôn giả chết thế này chứ? Bây giờ chúng ta đều là thân thể phàm thân, nếu cứ giả chết ở đây thì cũng không chịu nổi sự tiêu hao của cơ thể” Hàn Sâm muốn hỏi Cổ Ma nhưng lại sợ sau khi bản thân cử động thì sẽ thu hút sự chú ý của Tà Thần Chi Tu, chỉ đành nhẫn nhịn, đợi Cổ Ma có hành động trước.
Hàn Sâm biết chắc chắn Cổ Ma là có chuẩn bị rồi mới tới, nếu hắn biết tới sự tồn tại của Tà Thần Chi Tu mà vẫn muốn tới nơi này thì ắt có cách để ứng đối, hắn chỉ việc chờ Cổ Ma hành động là được.
Hai người không nhúc nhích giả làm xác chết, Tà Thần Chi Tu từ từ buông bọn họ ra, hai người đều rơi xuống cái bệ của bia thanh đồng. Hàn Sâm ngã đau nhưng không dám có phản ứng gì.
Qua chừng hơn hai giờ, hình như Tà Thần Chi Tu bốn phía đều đã thu về dưới bệ bia thanh đồng. Nhưng bây giờ Hàn Sâm đã thu khí tức lại rồi nên năng lực cảm giác đã trở nên vô cùng yếu, hắn cũng không biết còn Tà Thần Chi Tu ở gần bọn họ hay không.
Đột nhiên, Hàn Sâm nghe thấy bên Cổ Ma truyền đến âm thanh, rõ ràng là có người ở bò dậy, ngoài Cổ Ma thì không còn ai vào đây nữa.
Hàn Sâm không dám cử động quá lộ liễu, chỉ hơi hé mắt ra nhìn về phía Cổ Ma. Quả nhiên thấy Cổ Ma đã ngồi dậy, hắn khoanh chân ngồi đó giống như Cổ Phật nhập định, tay niết ấn quyết, đôi môi khẽ nhấp, nhưng không phát ra âm thanh.
Cổ Ma làm thế, nhưng Tà Thần Chỉ Tu ở bốn phía lại không vọt về phía hắn, ngược lại bên Hàn Sâm, hình như hắn hơi hé mắt đã khiến cho những Tà Thần Chi Tu kia chú ý tới hắn, một loạt Tà Thần Chi Tu như rắn biển vọt về phía hắn.
Hàn Sâm biết thừa Cổ Ma đã có chuẩn bị từ trước, nhưng hắn cũng không nhìn ra rốt cuộc Cổ Ma đã làm bằng cách nào.
Cổ Ma chậm rãi đứng dậy từ trên mặt đất, động tác tùy ý như lúc bình thường, nhưng những Tà Thần Chi Tu kia lại không công kích hắn nữa.
Cổ Ma mỉm cười nói với Hàn Sâm: “Hàn tiên sinh, tại hạ đi trước một bước ha, có duyên thì sẽ gặp lại.”
Dứt lời, Cổ Ma bèn đi vòng qua phía sau của bia thanh đồng, chẳng mấy chốc đã biến mất tăm.
Hàn Sâm muốn đi theo hắn nhưng những Tà Thần Chi Tu kia đều vọt về phía hắn từ bốn phía, nên Hàn Sâm chỉ đành cố kìm lại cảm xúc trong lòng, thu khí tức lại giả chết tiếp.
“E là cách ban nãy của Cổ Ma ta không học được rồi, phải làm mới thoát được sự dây dưa của đám Tà Thần Chi Tu kia nhỉ? Phía sau bia thanh đồng lại có những gì nhỉ? Chẳng nhẽ là lối vào phần mộ nơi mai táng lão hội trưởng của hội Thần Loạn?” Trong đầu Hàn Sâm có vô số suy nghĩ xẹt qua.
Mặc dù hắn rất muốn biết bây giờ Cổ Ma đi đâu, tìm được thứ gì rồi, nhưng Hàn Sâm cũng biết bây giờ có gấp cũng vô dụng, chỉ đành tĩnh †âm lại tìm kiếm kế sách thoát thân.
Kẽo kẹt! Kẽo kẹtI
Khi Hàn Sâm đang nghĩ xem phải thoát khỏi Tà Thần Chỉ Tu rồi đuổi theo Cổ Ma thế nào, thì đột nhiên nghe thấy cách đó không xa truyền đến thanh âm kỳ quái, giống tiếng nghiến răng lúc đêm ngủ.
“Thứ gì thế?” Khi tức và ngũ giác của Hàn Sâm đều đã thu lại, giả bộ thành người chết nên hoàn toàn không cảm giác ra được gì, nhưng nếu hắn không thu lại thì sẽ kích thích tới Tà Thần Chỉ Tu.
Trong lòng Hàn Sâm thấy do dự, không biết có nên mở mắt ra nhìn thử là thứ gì phát ra âm thanh hay không, thì lại nghe thấy âm thanh kia cách hắn càng ngày càng gần, rất nhanh đã như vang lên bên cạnh hắn vậy.
Nghe thấy tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên bên tai, hình như có thứ gì đó đụng vào tóc hắn, Hàn Sâm quả thực là không nhịn nổi nữa bèn mở mắt ra nhìn, xong hắn cũng sợ hết cả hồn.
Cái bóng trắng toát ngồi xổm ở trước mắt hắn là một con thú con trông giống chuột trắng nhỏ rồi lại giống chồn màu trắng. Lúc này nó đứng ở trước mặt Hàn Sâm, hàm răng hơi nghiến vào nhau, phát ra âm thanh kẽo kẹt, kẽo kẹt.
Điều khiến Hàn Sâm thấy vui mừng hơn đó là, chuột trắng nhỏ vừa mài răng vừa quơ móng trèo tới trèo lui ở bên cạnh hắn nhưng cũng không khiến những Tà Thần Chi Tu có phản ứng. Những Tà Thần Chi Tu đó chỉ uốn éo quơ múa ở chỗ ngoài kia nhưng không tới gần, như thể rất kiêng ky con chuột trắng nhỏ đó vậy.
Dù cho Hàn Sâm mở mắt, không giả bộ xác chết nữa thì những Tà Thần Chi Tu kia cũng chỉ nhìn chằm chằm vào hắn, không xông lại như lúc trước, điều này làm Hàn Sâm thấy hơi kinh ngạc trong lòng: “Quả nhiên con chuột trắng nhỏ này không tầm thường.”
Chuột trắng nhỏ thấy Hàn Sâm mở mắt thì quay đầu bò về phía mặt bên của bia thanh đồng, hướng nó đi giống y như đúc với Cổ Ma.
Hàn Sâm vội vàng bò dậy, xông về phía trước theo chuột trắng nhỏ.
Những Tà Thần Chi Tu kia cảm nhận được khí tức của Hàn Sâm thì đều xao động, hình như không kìm nén được nữa muốn xông tới, nhưng mới vọt lên được một đoạn thì đều ngừng lại hết, hình như bọn nó không dám tới gần con chuột trắng nhỏ quá.
Trong lòng Hàn Sâm mừng rỡ, bước đuổi theo chuột trắng nhỏ càng nhanh hơn.
Tốc độ của chuột trắng nhỏ còn nhanh hơn cả Hàn Sâm, thoáng cái đã tới phía sau của bia thanh đồng. Hàn Sâm đuổi tới thì phát hiện phía sau bia thanh đồng không có bóng dáng của Cổ Ma, cũng không có cửa động gì gì đó như trong tưởng tượng của Hàn Sâm, đây là một bia thanh đồng hoàn chỉnh, không có chút kẽ hở nào.
“Lạ thật, bia thanh đồng không có lối vào, thế Cổ Ma đi đâu rồi?” Hàn Sâm khẽ cau mày.
Ngay lúc Hàn Sâm đang suy nghĩ thì con kia chuột trắng nhỏ kia đã nhảy xuống khỏi cái bệ của bia thanh đồng, rơi vào trong nước gợn đen kịt phía dưới. Ở trong nước gợn đó có rất nhiều Tà Thần Chi Tu đang quơ múa, nhưng sau khi chuột trắng nhỏ nhảy xuống thì những Tà Thần Chi Tu lập tức lui ra khắp nơi, không có cái nào dám đụng tới nó.
Hàn Sâm cũng không có đường khác để đi nên cắn răng nhảy xuống †heo chuột trắng nhỏ, sau đó lắm mông nhỏ lặn xuống dưới nước.
Hàn Sâm cũng lặn xuống theo nó thì chợt thấy những Tà Thần Chi Tu kia sinh trưởng ở dưới cái bệ của bia thanh đồng, cắm rễ ở trong cái bệ của bia thanh đồng giống như hải tảo, rồi lại như rắn độc giấu nửa người trong trong động, phía dưới nhiều chi chít không biết có bao nhiêu Tà Thần Chi Tu ký sinh.
Chuột trắng nhỏ lặn xuống chừng bảy, tám mét. Nơi mà nó lặn qua đều là phần bệ mà những Tà Thần Chi Tu kia mọc, chúng mọc chỉ chít tới mức đã không nhìn ra được dáng vẻ thực của cái bệ bia thanh đồng nữa rồi.
Hết chương 3351.
Bạn cần đăng nhập để bình luận