Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2744. Kết liễu bản thân

“Thái Thượng vong tình, nếu đây không phải lời nói suông thì vị tiền bối tộc Thái Thượng kia chắc phải rất gần với cảnh giới Thái Thượng vong tình mới đúng. Rốt cuộc cường giả đến loại cảnh giới đó như hắn còn có chuyện gì đáng để bi thương như vậy chứ?” Hàn Sâm còn chưa từng đứng trên độ cao ấy, tự nhiên rất khó lý giải cách nghĩ của vị tiền bối tộc Thái Thượng kia, cho nên hắn mới nhất định phải lấy thân thử độc, giải phóng bản thân để lĩnh hội bí cảnh bi thương.
Trước đó vẫn luôn dốc sức đối kháng với ý cảnh bi thương, ý cảnh bi thương hắn có thể cảm thụ được cũng không quá sâu sắc. Lúc này hắn hoàn toàn thả lỏng thể xác và tinh thần, thậm chí có thể nói là chủ động để suy nghĩ của mình dung nhập vào trong bí cảnh bi thương, lập tức khiến Hàn Sâm có cảm ngộ càng sâu sắc hơn.
Nhưng cái giá cho cảm ngộ này cũng cực kỳ kinh khủng. Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, trong lòng Hàn Sâm đã lóe lên sáu lần suy nghĩ tự sát.
“Nếu lần này không thành công thì e rằng ta thật sự chơi chết mình rồi” Hàn Sâm thầm nghĩ trong lòng nhưng không hề do dự mà hoàn toàn thả lỏng thể xác và tinh thần, tùy theo ý chí bi thương dần chiếm cứ thể xác và tinh thần hắn.
Trong năm tháng vô tận, không ít người tộc Thái Thượng đều đã từng quan sát vết khắc chứa ý cảnh Thái Thượng nhưng đa phần bọn họ đều giống như Hàn Sâm lúc mới bắt đầu, lựa chọn đối kháng với tâm trạng bi thương.
Người người đều biết tâm trạng bi thương rất nguy hiểm, biết khi bị bi thương ảnh hưởng càng sâu thì càng có khả năng kết liễu bản thân.
Cho dù có người muốn thử triệt để buông lỏng bản thân lĩnh ngộ ý cảnh bi thương nhưng khi cảm thấy ý chí của mình ngày càng yếu ớt, trong đầu nảy ra ý nghĩ kết liễu thì cũng sẽ hoảng sợ quay đầu, không dám tiếp tục nếm thử nữa.
Càng là tộc Thái Thượng tu luyện Thái Thượng Cảm Ứng Thiên thì lại càng lý trí, không có lý nào thấy phía trước đã là ngõ cụt còn muốn đâm đầu vào đó, nhất định sẽ nghĩ cách khác thoát than.
Hàn Sâm lại không như vậy. Hắn là một người rất cố chấp, hơn nữa cũng đã không còn đường lui nào nữa, không giống với những người tộc Thái Thượng tu luyện Thái Thượng Cảm Ứng Thiên này, dù không tiếp tục thì cũng có cơ hội thoát thân, nhiều lắm là chịu chút tổn thương mà thôi.
Giờ Hàn Sâm chỉ có một con đường đâm vào ngõ cụt, nhất định phải trước một bước sinh tử ngộ ra ý cảnh chân thực của vị tiền bối tộc Thái Thượng kia.
Sự ăn mòn của ý cảnh bi thương đối với hắn ngày càng nghiêm trọng, thứ Hàn Sâm cảm ngộ được cũng càng nhiều.
Hàn Sâm chẳng bao giờ nghĩ tới trên đời này lại có nỗi bi thương thuần khiết như vậy. Đó không phải chán ghét bản thân, cũng chẳng phải căm hận thế giới mà giống như một loại thương xót.
Khi trong đầu Hàn Sâm hiện ra từ này, ngay cả bản thân hắn cũng phải giật mình. Bi thương kiểu thương xót, trước đây hắn chẳng bao giờ nghĩ tới nhưng giờ phút này hắn lại cảm nhận được chân thật, toàn bộ thể xác và tinh thần đều bị loại bi thương kiểu thương xót này chiếm cứ.
“Đây là giọt nước mắt cuối cùng ta để lại vì vạn vật.” Trong bi thương vô tận, dường như Hàn Sâm nghe được một giọng nói vang lên từ hư VÔ.
Âm thanh kia khiến người ta rung động khó tả. Khi nghe được, Hàn Sâm chỉ cảm thấy lồng ngực khó chịu không nói thành lời, hận không thể quỳ rạp trên đất dập đầu khóc rống lên.
Nhưng giờ hắn đã khóc đến mức huyết lệ đều sắp chảy khô rồi, đâu còn gì để khóc nữa.
Âm thanh hư vô trong đầu qua đi, nỗi bi thương của Hàn Sâm càng sâu sắc hơn. Khác hắn với bi thương phảng phất ban nãy, lúc này trong bi thương sinh ra nỗi bất đắc dĩ và cô đơn sau khi bị vứt bỏ.
Nhưng một giây tiếp theo, Hàn Sâm lại hoảng sợ kinh hãi, vì hắn phát hiện bi thương của mình bây giờ đã không phải phát ra từ vết khắc mắt Thái Thượng nữa mà là từ bản thân hắn. Cảm giác bi thương mờ mịt mất mát này giống như mất đi thứ quan trọng nhất trong sinh mệnh, cho dù tiếp tục sống sót cũng không còn ý nghĩa gì, hận không thể lập tức kết liễu tính mạng mình.
Hàn Sâm mơ hồ ý thức được kết quả đáng sợ nhưng lại khó mà khống chế được, ngày càng cảm thấy cô đơn vô vọng. Hắn chậm rãi nâng tay lên, muốn một chưởng đập nát đầu mình tự sát.
Mười mấy người tộc Thái Thượng đứng trước Tuyên Cổ Bích thấy ý cảnh bi thương trên người Hàn Sâm bất chợt tăng vọt, nhất thời đều thầm kêu không ổn, quả nhiên thấy Linh Lung và Lý Khả Nhi cũng đều mang vẻ mặt thê lương.
“Không ổn, Hàn Sâm đã buông tha chống cự, ý cảnh bi thương triệt để chiếm cứ tinh thần và thể xác hắn rồi.” Sắc mặt Cửu sư thúc tổ không khỏi tái đi.
Thật ra không cần hắn nói, tộc Thái Thượng ở nơi đây đều nhìn ra chuyện gì đang xảy ra.
“Uổng công Linh Lung tin tưởng hắn như vậy, mới đó đã buông tha rồi sao.” Một người tộc Thái Thượng tức giận nói.
“Dù sao cũng chỉ là một ngoại tộc.” Cũng có người thở dài nói.
Mà tộc Thái Thượng tu luyện Thái Thượng Cảm Ứng Thiên chỉ lẳng lặng nhìn Hàn Sâm và hai người Linh Lung, cùng đợi giây phút kia tới. Cửu sư thúc tổ cũng đã chuẩn bị tinh thần, khi giây phút kia thật sự đến sẽ ra tay cưỡng chế chặt đứt liên kết khế ước của Linh Lung và Lý Khả Nhi với Hàn Sâm, tình nguyện để tu vi của các nàng bị hao tổn cũng phải bảo vệ tính mạng cho các nàng.
Quả nhiên không lâu sau, cảnh tượng mà mọi người dự đoán đã xảy ra. Hàn Sâm giơ tay lên, dần dần đặt lên đầu mình. Ai cũng nhìn ra được, hắn bị ý cảnh bi thương lây nhiễm, muốn kết liễu tính mạng mình.
Hầu như đồng thời, Linh Lung và Lý Khả Nhi cũng giơ tay lên, giống như Hàn Sâm, đặt lên trán mình, gương mặt đầy vẻ sống không còn gì lưu luyến.
Cửu sư thúc tổ khẽ lắc đầu, biết sự tình đã đến mức không thể vãn hồi nữa, tiếp tục chờ đợi cũng không có bất cứ ý nghĩa gì. Hàn Sâm chắc chắn phải chết nhưng Linh Lung và Lý Khả Nhi lại phải cứu sống.
Huyết mạch của tộc Thái Thượng vốn đã ít ỏi, tổng cộng chỉ có vỏn vẹn mấy trăm người, thật sự không thể chịu đựng được đả kích khi thoáng cái đã chết mất hai tộc nhân.
Cửu sư thúc tổ đang định xuống tay cưỡng chế tách liên kết khế ước giữa Linh Lung, Lý Khả Nhi với Hàn Sâm ra. Nhưng vừa nâng tay lên lại khẽ ồ lên một tiếng ngạc nhiên, ánh mắt nhìn về phía Hàn Sâm.
Mọi người đều đang đợi Cửu sư thúc tổ ra tay giải cứu Linh Lung và Lý Khả Nhi, ánh mắt đều tập trung trên người hắn. Thấy vẻ mặt lạ thường của Cửu sư thúc tổ, tất cả đều không khỏi nhìn theo ánh mắt hắn.
Rất nhanh bọn họ đã phát hiện, người Cửu sư thúc tổ nhìn vào chính là Hàn Sâm, mà Hàn Sâm lúc này dường như có sự khác biệt so với ban nãy.
Mới nãy Hàn Sâm còn giơ tay muốn dùng một chưởng kết liễu mình, gương mặt tràn đầy vẻ thấy chết không sờn. Nhưng bây giờ Hàn Sâm lại lộ vẻ giãy dụa, một chưởng kia cũng khựng lại giữa không trung, không tiếp tục đánh xuống nữa, thoạt nhìn dáng vẻ có hơi dữ tợn, quái dị.
Linh Lung và Lý Khả Nhi cũng chịu ảnh hưởng từ tâm trạng của Hàn Sâm, bàn tay cũng dừng lại giữa không trung, đứng im ở đó không nhúc nhích, vẻ mặt đầy sự xoắn xuýt.
“Còn đang giấy dụa sao?” Cửu sư thúc tổ tự lẩm bẩm.
“Cửu sư thúc tổ, đừng do dự nữa. Tằm kia có giãy dụa thế nào đi chăng nữa cũng không thể ngăn cản nổi ý cảnh bi thương đâu, dù sao cũng chỉ có một con đường chết mà thôi. Mau chặt đứt liên kết khế ước giữa Linh Lung, Lý Khả Nhi với hắn đi.”
“Đúng vậy, đã đến nước này rồi, mau kết thúc đi thôi. Nếu để Linh Lung và Lý Khả Nhi trải qua quá trình tự sát của hắn, trong lòng khó tránh khỏi sẽ lưu lại ám ảnh, tổn thương với các nàng sẽ càng lớn hơn.”
Trong lúc mọi người đều đang khuyên nhủ, lại đột nhiên thấy bên phía Hàn Sâm xảy ra dị biến.
Hết chương 2744.
Bạn cần đăng nhập để bình luận