Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3071. Dạ Khốc Cốc

Hàn Sâm cứ tưởng bên trong Dạ Khốc Cốc không có người nào, nơi này chỉ có Bát Âm Trùng thể trưởng thành, lại còn chẳng có địa mạch, thêm việc Bát Âm Trùng khá khó Bát Âm Trùng, chắc là không ai bén mảng tới đây.
Nhưng Hàn Sâm mới vừa tiến vào sơn cốc đã thấy một cô gái che mặt bằng vải lụa mỏng màu xanh, nàng ngồi trên một tảng đá bên trong Dạ Khốc Cốc, nhắm mắt như đang nghỉ ngơi.
Hàn Sâm nhìn dáng vẻ nàng, biết chắc là nàng đến đây bắt Bát Âm Trùng. Đám Bát Âm Trùng chỉ bò lên khỏi mặt đất khi trời tối, rõ ràng cô gái nàng đang đợi trời tối.
Có lẽ nàng cũng không ngờ sẽ có người đến đây, cô gái Bát Âm Trùng ngờ mở mắt ra, liếc sang Hàn Sâm.
Mặc dù không thấy mặt mũi nàng, vả lại nàng còn mặc một cái áo choàng rộng, không nhìn rõ vóc dáng nhưng nhìn con ngươi có hồn tựa làn thu thuỷ kia, người ta có cảm giác nàng hẳn là một cô gái rất xinh đẹp.
“Có lẽ chỉ có đôi mắt hút hồn, có khi các bộ phận khác trên mặt trông rất kỳ quặc, bằng không đang yên lành ai che kín mặt làm gì?” Hàn Sâm thầm thắc mắc.
Nếu Hàn Sâm biết cô gái này là ai thì sẽ hiểu tại sao nàng phải che mặt.
Phượng Phi Phi, một trong ba ca cơ nổi tiếng nhất đế quốc Đại Tần,
được biết đến với cái tên Phượng Ngâm Ca Cơ. Địa vị của nàng ở đế quốc Đại Tần không hề tâm thường, người hâm mộ nhiều vô kể, nếu không che mặt khi ra ngoài thì sẽ gây tắc nghẽn giao thông.
Chớ coi ca sĩ ở đế quốc Đại Tần là minh tinh hay nghệ sĩ giải trí bình thường. Lại nhớ năm ấy một ca khúc của ca vương nước Tần Chung Ly Tình đã khiến mười mấy hạm đội chính quy nước Triệu đang xâm phạm tỉnh cầu Thiên Mạc rúng động, ấy là một trong những đội quân mạnh nhất bấy giờ.
Đương nhiên chủ yếu là vì chủng gen tuyệt thế trên người Chung Ly Tình - Tuyệt Đối Âm Giới. Tuy tam đại ca cơ không có địa vị cao như Chung Ly Tình nhưng hiện tại họ cũng chỉ đứng sau vị trí của ca vương, tất cả đều là cường giả có chủng gen hệ Âm cấp Thần chứ không chỉ là minh tinh đơn thuần.
Ở vũ trụ đế quốc, nếu không có chủng gen cường đại trợ giúp thì làm gì cung khó bước đến thành công đỉnh cao, mỗi nhân vật đứng đầu các lĩnh vực đề là cường giả vô cùng khủng bố.
Rõ ràng Phượng Phi Phi đến Dạ Khốc Cốc là để bắt Bát Âm Trùng. Tuy không thể thu phục, hợp thể với Bát Âm Trùng đã nở nhưng có thể dùng để điều chế nước thuốc gen dưỡng giọng, đó là thứ rất tốt cho các ca sĩ.
Tất nhiên ở cảnh giới của Phượng Phi Phi, bọn Bát Âm Trùng bình thường chẳng thể lọt vào mắt xanh của nàng. Trước đó nàng nghe nói có một con Bát Âm Trùng đột biến cực kỳ quý hiếm xuất hiện trong Dạ Khốc Cốc, vả lại nàng cũng ra ngoài một chuyến nên mới mọt mình đến đây bắt Bát Âm Trùng.
Thấy Hàn Sâm tiến vào Dạ Khốc Cốc, Phượng Phi Phi chẳng thèm để ý. Cho dù Hàn Sâm tới đây bắt Bát Âm Trùng giống nàng thì cũng chẳng tranh với nàng được đâu, huống hồ nàng tới đây vì muốn bắt Bát Âm Trùng biến dị, không có hứng thú với đám Bát Âm Trùng thường.
Phượng Phi Phi mặc kệ Hàn Sâm, nhưng Hàn Sâm lại hơi khó xử. Có người ngoài ở đây, hắn không thể sử dụng Huyền Hoàng Kinh, nếu để người lạ thấy hắn đánh chủng gen thành trứng, liệu hắn có bị bắt đi mổ xẻ nghiên cứu hay không.
Vả lại Hàn Sâm vừa nhìn đã biết Phượng Phi Phi không phải dạng người dễ dây dưa, đây chỉ là một loại trực giác, thực tế chưa có căn cứ chính xác.
Thấy Phượng Phi Phi nhắm mắt dưỡng thần, Hàn Sâm bèn vòng qua nàng, tiến sâu vào trong Dạ Khốc Cốc hòng tránh xa nàng một chút, để nàng không thấy mánh khoé mình sử dụng.
Thường thì người hát hay đều có đôi tai rất thính, Phượng Phi Phi lại là người nổi bật nhất trong số đó, huống hồ cơ thể nàng còn dung hợp với chủng gen đặc biệt. Tuy không mở mắt nhưng mọi cử động của Hàn Sâm đều lọt vào tai nàng, não nàng lập tức vẽ ra một chuỗi tranh động.
Thấy Hàn Sâm không nhận ra mình, thẳng tiến vào sâu trong cốc, Phượng Phi Phi không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nếu bị nhân ra, nàng sẽ bị hạn chế hành động, e rằng không tiện đi tranh Bát Âm Trùng biến dị. Bằng không chuyện ca cơ nổi tiếng Phượng Phi Phi tranh giành một con Bát Âm Trùng nhỏ bé lại bị đồn thổi ra ngoài, dù nàng chẳng làm gì sai thì e rằng cũng bị bàn tán xôn xao.
Mặc dù Phượng Phi Phi không sợ, nhưng tựu chung chẳng thấy dễ chịu gì.
Nhưng thật ra Phượng Phi Phi lo xa quá, Hàn Sâm hoàn toàn không biết chuyện Bát Âm Trùng biến dị, chỉ trùng hợp tới đây bắt Bát Âm Trùng bình thường mà thôi.
Hàn Sâm đi thẳng vào sâu Dạ Khốc Cốc. Mặc dù bây giờ mới là chập tối, sắc trời bên ngoài chưa tối hẳn nhưng càng tiến sâu vào sơn cốc Hàn Sâm càng thấy khung cảnh chung quanh trở nên âm u.
Trong sơn cốc không có cây lớn, chỉ có thực vật thân thảo mọc lên, song chúng trông rất tươi tốt, có thể cao tới hơn một thước.
Sở dĩ nơi đây được gọi là Dạ Khốc Cốc là vì chủng gen chõ này hay ra ngoài vào ban đêm, ban ngày rất khó thấy, vậy nên Hàn Sâm đi thẳng vào sâu sơn cốc cũng không thấy chủng gen nào.
Vào đến nơi sâu nhất sơn cốc, thấy đằng trước không còn đường, lúc này Hàn Sâm mới cẩn thận quan sát bốn phía.
Nơi này cách chỗ cô nàng kia khá xa, từ lâu không còn thấy bóng dáng nàng, hơn nữa xung quanh có rất nhiều cỏ cây cao hơn một thước, chỉ cần nàng không chạy tới đây, nàng sẽ không biết tình hình của Hàn Sâm ở bên này.
Ở trong cùng sơn cốc là một cái ao do suối trong tạo thành, diện tích không lớn, to bằng nửa sân bóng rổ, nước trong vắt, có thể thấy đá đá cuội dưới đáy.
Bên cạnh ao có khá nhiều khối đá nham lớn, Hàn Sâm chọn một tảng cao nhất ngồi lên, có thể đưa mắt trông xa tám hướng rồi ra tay cũng chưa muộn.
Sắc trời dần tối, dưới ánh nắng chiều tranh tối tranh sáng, đột nhiên Hàn Sâm nghe thấy tiếng tiếng ri ri trong veo, Hàn Sâm không ạ gì nó, ấy là tiếng dế mèn.
Hàn Sâm lần theo tiếng kêu nhưng nghe thấy bóng dáng dế mèn, âm thanh phát ra từ khe những tảng đá nằm bên cái ao.
Ngay khi Hàn Sâm định qua xem thử bên trong có chủng gen không, hắn bỗng nheo mắt lại, hình như dưới nước có gì đó đang chuyển động.
Ổn định cơ thể bất động,Hàn Sâm thận trọng nhìn xuống đáy nước. Tuy ánh sáng trong sơn cốc rất mờ nhưng với nhãn lực của mình, Hàn Sâm vẫn nhìn rõ ở đáy ao có một sinh vật kỳ dị đang từ từ chuyển động.
Có vẻ vật đó khá giống thằn lằn, nhưng dầu nó rất lớn, dài hơn một thước, thân màu xanh đen, nó Bát Âm Trùng động dưới đáy nước, hoà mình với rêu xanh bên dưới, rất khó phát hiện.
Song lúc này con thắn lằn to lớn đang vặn mình dưới đáy nước, nó đang tiến về nơi khe đá phát ra âm thanh ri ri.
Chẳng mấy chốc, con thằn lằn to đã bò khỏi nước hồ, nhìn chằm chằm vào khe đá, bò qua từng chút một, giống như một con rắn độc đang canh me đớp trả con người.
Trên thân mình xanh đen của nó không có vảy nhưng lại mọc chỉ chít những cục mụn cơm, nhìn rất giống cục u độc trên thân con cóc.
Thằn lằn sắp bò lại gần khe đá. Đột nhiên hắn thấy một bóng màu đỏ loé lên từ khe đá, một vật gì đó vọt ra từ bên trong.
Hết chương 3071.
Bạn cần đăng nhập để bình luận