Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 566: Ma Vương Tí Hộ Sở

Mỗi khi Y Đông Mộc có thời gian liền tới đây tìm Hàn Sâm luyện tập, muốn đẩy bí kỹ kia lên đến cực hạn.
Hàn Sâm cầm tiền, tự nhiên cũng không tiện từ chối, đành phải cùng Y Đông Mộc luyện tập, đối với uy lực của một đao này cũng rất kinh ngạc, cho dù năng lực cảm giác của hắn mạnh hơn Y Đông Mộc, nhưng mà thời gian dần trôi qua, hắn vẫn còn có chút sắp trốn không thoát một đao kia rồi.
- Đáng tiếc, bí kỹ như vậy ở trong Thánh Đường không thể tìm tới, nếu không mình cũng học một môn như vậy, trảm giết sẽ rất thống khoái.
Hàn Sâm thầm nghĩ.
Hắn cùng Y Đông Mộc luyện tập, mình cũng không phải là không có chỗ tốt, hắn cần dùng toàn bộ tinh thần lực đi cảm giác Y Đông Mộc ra tay, cũng khiến cho lực cảm giác của hắn càng ngày càng nhạy bén.
Một đao này của Y Đông Mộc kết hợp che giấu và nhanh, ở trước mặt hắn chỉ còn lại chỗ tốt là nhanh này, muốn đơn thuần dùng nhanh để ám sát Hàn Sâm thì căn bản là không có khả năng.
Cho nên Hàn Sâm cũng không cần lo lắng sau khi Y Đông Mộc luyện thành một đao kia sẽ đi tìm Kim Tệ phiền toái, cho dù luyện đến cực hạn, cũng không thể dựa vào một đao kia liền đả bại hắn được.
Nếu như Hàn Sâm không biết một đao này, đột nhiên nhìn thấy, thì Y Đông Mộc còn có chút cơ hội, hiện tại Hàn Sâm đối với một đao này đã không thể quen thuộc hơn được nữa rồi, muốn bị đâm chết cũng rất khó.
- Y Đông Mộc đáng thương, cũng không phải là tôi cố ý muốn gạt cậu, là cậu không nên đi tìm tôi mới đúng.
Hàn Sâm nhìn Y Đông Mộc đang dốc sức liều mạng luyện tập, vẻ mặt càng thêm cổ quái khó tả.
Trong khoảng thời gian này Hàn Sâm một mực vì một thanh kiếm thú hồn thần huyết khác mà buồn bã, có vài sinh vật thần huyết có khả năng cho ra kiếm, hắn cũng không giết chết được, đi tìm sinh vật thần huyết khác cũng tìm không thấy, băng nguyên chỉ lớn cỡ đó, Hàn Sâm cũng không có biện pháp gì khác.
Cho dù Hàn Sâm muốn mua, cũng không có ai chịu bán thú hồn thần huyết, tài nguyên ở đây quá ít.
Hàn Sâm quyết định điều khiển Thủy Tinh Cung đi tới bãi biển Hoàng Thạch bên kia nhìn thử xem, Tí Hộ Sở nhân loại ở bên kia rất nhiều, nói không chừng có người chịu bán ra kiếm thú hồn thần huyết.
Hàn Sâm có ý định đem Địa Ngục Quỷ Ngưu Bạo Tẩu đi đổi, tin tưởng sẽ không có ai lại từ chối dùng kiếm thần huyết đổi thú hồn thần huyết biến thân bạo tẩu cả.
Lúc này đây Hàn Sâm mang theo Linh cùng tiểu Ngân Hồ cùng một chỗ leo lên bãi biển Hoàng Thạch, nhân loại cơ hồ là khó có thể cảm giác được khí tức dị sinh vật trên người tiểu Ngân Hồ, còn tưởng rằng đây là sủng vật thông thường, cũng không có nguy hiểm gì cả.
Đi tới Tí Hộ Sở ở bờ biển mà lúc trước hắn giúp đỡ đánh xuống, ban đầu Hàn Sâm cho rằng mình đoạt Dị Linh đi, sẽ có người ghi hận hắn, nhưng mà nằm ngoài sự dự liệu của hắn, ở đây nguyên bản bị loài người đặt tên là bãi biển Hoàng Thạch, nhưng mà hiện tại lại bị người ta đổi thành bãi biển Hoàng Kim, Tí Hộ Sở này lại được đặt tên là Kim Tệ Tí Hộ Sở.
- Như vậy cũng được?
Trong lòng Hàn Sâm có chút buồn bực, sớm biết những người này sùng bái Kim Tệ như vậy, có lẽ lúc ấy hắn nên lưu lại, ít nhất còn có thể được chia một ít thịt dị sinh vật.
Đi lòng vòng ở bãi biển Hoàng Kim bên này, cảnh sắc vô cùng không tệ, nhìn Linh cũng rất vui vẻ.
Sau khi tiến vào Kim Tệ Tí Hộ Sở, Hàn Sâm tìm mấy cửa hàng bán thú hồn, nhưng mà căn bản không có thú hồn thần huyết bán ra, cuối cùng rốt cục ở trong một cửa hàng thú hồn đã tìm được thú hồn thần huyết, chỉ có một cái, mà lại là thương.
- Ông chủ, có thú hồn thần huyết dạng kiếm hay không?
Hàn Sâm nhịn không được hỏi một câu.
- Tí Hộ Sở loại nhỏ như chỗ chúng tôi đây, có thể có một cái thú hồn thần huyết đã rất không tệ rồi.
Chủ quán cười ha hả nói.
- Có thể giới thiệu cho tôi một chút hay không, ở Tí Hộ Sở nào mới mua được thú hồn thần huyết dạng kiếm?
Hàn Sâm lại hỏi một câu.
Chủ quán suy nghĩ rồi nói:
- Phía tây Rừng Cổ Lâm có một Ma Vương Tí Hộ Sở cấp hoàng tộc, nơi đó có rất nhiều cửa hàng thú hồn lớn, thú hồn thần huyết hẳn là tương đối nhiều, nếu cậu thật sự muốn mua, có thể qua bên kia thử thời vận xem. Nhưng mà trên đường phải đi qua mấy Tí Hộ Sở Dị Linh, vô cùng nguy hiểm đấy.
Hàn Sâm bỏ ra một chút tiền, từ chỗ chủ quán mua một phần bản đồ đi tới Ma Vương Tí Hộ Sở, định đi tới Ma Vương Tí Hộ Sở nhìn một chút, thú hồn thần huyết dạng kiếm hắn khẳng định phải mua một thanh đấy.
Đường xá xa xôi, Hàn Sâm còn muốn ở trên đường thuận tiện săn giết một ít dị sinh vật, cho nên trước hết để cho Linh mang theo tiểu Ngân Hồ ở lại Kim Tệ Tí Hộ Sở, nói hai người ở chỗ này chơi vài ngày.
Hàn Sâm thì lại đi theo một đội ngũ tới Ma Vương Tí Hộ Sở.
- Người anh em, cậu đến Ma Vương Tí Hộ Sở làm gì thế?
Trên đường, một trung niên vừa cưỡi thú hồn vận hàng, vừa hỏi Hàn Sâm.
Mục đích cuối cùng nhất của thương đội này chính là Ma Vương Tí Hộ Sở, Hàn Sâm bỏ ra chút tiền nhỏ đi theo đám bọn họ cùng lên đường, có thể tránh đi rất nhiều chặng đường vòng vo, hơn nữa cũng có thể tránh khỏi rất nhiều nguy hiểm.
- Nghe nói thú hồn ở bên kia rất nhiều, muốn đi qua đó xem có thể mua mấy cái thú hồn hay không.
Hàn Sâm thuận miệng nói.
- Có nhiều thú hồn thì đúng, nhưng mà giá cả của thú hồn cao cấp đắt hơn bên chúng rất nhiều. . .
Trung niên kia nói rất nhiều, cũng để cho Hàn Sâm hiểu rõ thêm rất nhiều tin tức về Ma Vương Tí Hộ Sở.
Khiến cho Hàn Sâm có chút ngoài ý muốn là chủ nhân của Ma Vương Tí Hộ Sở, vậy mà cũng là một người hắn quen biết.
Thần Thiên Tử, đại thiếu gia của Tập Đoàn Tinh Vũ đã hồi lâu không thấy, y chính là chủ nhân của Ma Vương Tí Hộ Sở.
Ân oán giữa Hàn Sâm và Thần Thiên Tử rất sâu, nhưng mà từ khi Ninh gia cho rằng Hàn Sâm là hậu nhân của Hàn Kính Chi, đã không tới tìm Hàn Sâm gây phiền toái nữa, thậm chí còn giúp Hàn Sâm một chút chuyện nhỏ.
Hàn Sâm không biết hiện tại Thần Thiên Tử có cảm giác gì đối với hắn, nhưng Hàn Sâm đúng là đã không có cảm giác gì với y nữa.
Theo Hàn Sâm, Thần Thiên Tử đã không có tư cách làm đối thủ của hắn nữa, cho nên cũng không có tâm tình quan tâm quá nhiều tới y.
Nếu như không phải lần này nghe nói Thần Thiên Tử là chủ nhân của Ma Vương Tí Hộ Sở, có lẽ là Hàn Sâm đã sắp quên mất người này.
So sánh ra thì Ninh Nguyệt mới để cho Hàn Sâm cảm thấy có chút kiêng kị, Hàn Sâm một mực vẫn để cho Thủy Triết Long cộng sinh với Ninh Nguyệt, muốn từ chỗ Ninh Nguyệt dọ thám biết một ít bí mật của Ninh gia.
Thế nhưng Ninh Nguyệt đã biết năng lực của Thủy Triết Long, y lại có thể khống chế được hành vi cùng tư tưởng của mình, khiến cho tình báo Hàn Sâm thu được hết sức có hạn.
Đại đa số thời điểm, trên cơ bản là Ninh Nguyệt không gặp bất cứ kẻ nào cả, đều là một người cô độc, cho dù không có chuyện gì để làm, thậm chí là Ninh Nguyệt còn một mình ngồi xem một ít Đạo tàng kinh Phật các loại, một lần đọc chính là mười mấy tiếng, liền không nhúc nhích, hơn nữa tựa hồ là đang chăm chú suy tư cùng học tập đạo pháp phật lý, không có một tia vội vàng xao động cùng bất an nào, khiến cho Hàn Sâm không thu hoạch được gì cả.
- Nếu như Thần Thiên Tử bằng một nửa Ninh Nguyệt, có lẽ lúc trước mình sớm đã chết ở trong Cương Giáp Tí Hộ Sở rồi.
Hàn Sâm không khỏi hơi xúc động, trong lòng lại càng thêm kiêng kị Ninh Nguyệt.
Cũng may Ninh Nguyệt đã bị Thủy Triết Long cộng sinh, nếu không Hàn Sâm sẽ ăn ngủ không yên.
Hàn Sâm còn nhớ rõ Thần Thiên Tử đã từng nói, nếu như Hàn Sâm tới quá muộn, đừng nói là bạn bè, chỉ sợ liền tư cách làm địch nhân cũng không có, lúc đó Thần Thiên Tử kiêu ngạo bực nào, chỉ là không biết gặp nhau lần nữa, Thần Thiên Tử sẽ coi hắn thành địch nhân hay là bạn bè đây.
Hàn Sâm đối với chuyện này cũng có chút hứng thú muốn biết rõ, nhưng mà mục đích chủ yếu của hắn vẫn là đi mua kiếm, nếu như không cần thiết, Hàn Sâm cũng không muốn đi gặp Thần Thiên Tử, miễn cho lại gây ra phiền toái không cần thiết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận