Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2383. Ngạo Cốt Thiên Thành

Một đoạn sơn đạo hư không thể đỉnh núi như được phủ trong mây mù, Hàn Sâm nhảy vào trong màn sương, nhất thời có cảm giác không gian bị bóp méo.
Cảm giác này rất nhỏ bé, chỉ trong giây lát đã biến mất, Đế văn trên người Hàn Sâm bừng sáng lên, chỉ thấy bậc thang đi lên đỉnh núi chia làm rất nhiều nhánh, quấn quanh ngọn núi như những con rết.
Hàn Sâm thấy Tứ Hoàng Tử và Nhị Công Chúa xông lên trước vẫn còn đi lòng vòng trên thêm đá, đi tới đi lui giữa những bậc đá nhưng mãi không leo lên.
Hàn Sâm thử chạy lên đỉnh núi, phát hiện không có vấn đề gì hết, hắn bèn đi thẳng lên dọc theo những bậc đá, Tứ Hoàng Tử và Nhị Công Chúa vẫn chạy loanh quanh ở đó giống như phát điên.
“Xem ra do tác dụng của những Đế văn này nên ta mới không bị không gian gấp khúc làm khó.” Hàn Sâm cũng không có tâm trạng nhìn họ đi qua đi lại, bèn trực tiếp leo lên đỉnh núi.
Đỉnh núi trống trải, rộng lớn như một sân bóng, đa phần địa hình đều bằng phẳng, song có một nơi nhô lên khỏi đỉnh núi, giống như trên đỉnh lại mọc lên một ngọn núi nhỏ.
Chóp núi mọc lên trên đỉnh Hóa Cốt Sơn không cao lắm, ước chừng chỉ năm mươi trượng, thế núi như kiếm hướng thẳng trời cao, chỉ thấy trên chóp núi có khắc bốn chữ lớn như đao phong kiếm nhận “Ngạo Cốt Thiên Thành”.
Chỉ nhìn bốn chữ này thôi cũng khiến người ta phải nổi da gà, dường như có hàng ngàn hàng vạn kiếm khí chĩa vào người, ngay một giây sau là sẽ bị vạn kiếm phanh thây.
“Kiếm ý thật lợi hại.” Hàn Sâm nhìn chằm chằm bốn chữ Ngạo Cốt Thiên Thành, gương mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Hàn Sâm cũng coi như giỏi kiếm thuật, tuy không chuyên tâm luyện kiếm song kiếm ý của hắn tốt xấu gì cũng có thể sánh ngang với cấp Thần Hóa.
Nhưng trước mặt bốn chữ này, kiếm ý của Hàn Sâm lại bị áp chế đến mức không thể xuất ra khỏi cơ thể, giống như đang run rẩy, là cảm giác áp chế đến từ cấp bậc cao hơn.
“Có thể khắc xuống bốn chữ này e rằng người khắc chữ phải có kiếm đạo cao minh, đã đến mức khó mà tưởng tượng nổi. Người để lại bốn chữ này rốt cuộc là ai? Không biết có bao nhiêu cao thủ kiếm đạo trong lịch sử tộc Hoàng Cực, không kể đến cao thủ kiếm đạo trong số các Hoàng Đế nhiều như mây, chỉ là người bình thường trong tộc Hoàng Cực đã có rất nhiều cường giả kiếm đạo cấp Thần Hóa, cũng khó mà đoán ra được.”
Hàn Sâm dừng một chút, lại nghĩ: “Song có được kiếm ý như vậy e rằng không phải cao thủ kiếm đạo Thần Hóa bình thường, chắc phải là một trong những vị Hoàng Đế kiếm đạo nổi tiếng nhất. Song ta không hiểu nhiều về họ, cũng không đoán ra được là kiếm ý của vị Hoàng Đế nào.”
Ánh mắt hắn rời khỏi bốn chữ “Ngạo Cốt Thiên Thành, quan sát xung quanh ngọn núi, song cũng không có phát hiện nào khác. Ngoài trừ mỏm núi này, đỉnh núi chẳng còn thứ gì nữa.
“Lẽ nào lợi ích mà Bạch Lăng Sương nói chính là mỏm núi khắc bốn chữ Ngạo Cốt Thiên Thành này sao? Nhưng mỏm núi này thì có lợi ích gì? Lẽ nào cả mỏm núi là một món dị bảo à? Nhìn không ra, trông chẳng giống tý nào luôn, chắc lợi ích nàng nhắc đến là kiếm ý trên bốn chữ Ngạo Cốt Thiên Thành này nhỉ.” Ánh mắt của Hàn Sâm lại hướng về phía bốn chữ Ngạo Cốt Thiên Thành.
Kiếm ý trên chữ quả thật lợi hại, càng xem càng thấy kinh tâm động phách, khiến kẻ khác phải mặc cảm tự ti, giống như tảng đá không thể so sánh được với vầng trăng.
Tuy ý chí của Hàn Sâm cứng cỏi nhưng hắn cũng khó giữ được tâm thái vinh nhục không sợ hãi trước mặt kiếm ý này.
Song kiếm ý của hắn lấy cứng cỏi làm chủ, ngược lại tâm tính sẽ không bị dao động, cứ đứng đó ngắm nhìn kiếm ý trên bốn chữ Ngạo Cốt Thiên Thành.
Mà không biết vì sao, nhìn tới nhìn lui cứ có cảm giác gãi không đúng chỗ ngứa, không thể thật sự lĩnh hội được thực chất của kiếm ý kia.
Trong lúc Hàn Sâm đang quan sát kiếm ý, lại đột nhiên nghe được tiếng bước chân vang lên từ bên thềm đá, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tứ Hoàng Tử bước qua thềm đá đi tới.
‘Tứ Hoàng Tử thấy Hàn Sâm đã đứng trên đỉnh núi, chỉ khẽ nhíu mày chứ không nói thêm gì.
“Tham kiến Tứ hoàng huynh.” Hàn Sâm hơi hành lễ.
‘Tứ Hoàng Tử lạnh lùng liếc hắn, không nói gì cả, chỉ đi về phía mỏm núi, thẳng đến vách núi khắc bốn chữ Ngạo Cốt Thiên Thành, ngẩng đầu nhìn lên bốn chữ ấy, không thèm để ý tới Hàn Sâm đứng cạnh đó.
Hàn Sâm sờ mũi, nếu người ta đã không để ý đến hắn, hắn cũng không cần tự làm bẽ mặt mình.
‘Tứ Hoàng Tử vừa mới chân ướt chân ráo bước lên, Nhị Công Chúa cũng đã đến nơi rồi. Thấy Hàn Sâm và Tứ Hoàng Tử đều ở đây, sắc mặt nàng lập tức sầm xuống.
Tứ Hoàng Tử có thể thắng nàng cũng thôi đi, ngay cả Hàn Sâm cũng có thể giành trước nàng bước lên đỉnh núi, khiến trong lòng nàng cảm thấy thật khó chịu.
Song dù sao cũng là cường giả cấp Thần Hóa, vẻ không vui chỉ lóe lên rồi vụt tắt ngay lập tức, Nhị Công Chúa bèn đi tới trước vách núi, ngắm nghía bốn chữ Ngạo Cốt Thiên Thành, cũng bơ đẹp Hàn Sâm y như Tứ Hoàng TỬ.
Thấy họ đều đứng đó cảm ngộ kiếm ý, Hàn Sâm đã xác định được chỗ tốt ở đỉnh núi này thật sự là kiếm ý trên bốn chữ kia, không khỏi thất vọng trong lòng.
Kiếm ý này thật sự có thể nói là tuyệt thế, song Hàn Sâm cũng không phải người chấp nhất với kiếm đạo, nếu Lục Đạo Đại Đế tới đây không chừng sẽ có cảm ngộ sâu sắc hơn, còn Hàn Sâm đã ngắm rất lâu rồi
mà cũng không có cảm ngộ đặc biệt gì.
Song tới cũng đã tới rồi, tất nhiên Hàn Sâm sẽ không bỏ qua cơ hội này, vẫn đứng đó nghiền ngẫm kiếm ý, hy vọng có thể thu được chút ích lợi.
Lúc lâu sau, Hàn Sâm mới nhớ tới chuyện của Bạch Lăng Sương, nhẩm tính thời gian cũng không còn nhiều nữa, bèn đứng dậy đi về phía chân núi.
‘Tứ Hoàng Tử và Nhị Công Chúa thấy hắn bỗng dưng xoay người xuống núi, không khỏi nghi ngờ, song cũng mặc kệ hắn, tiếp tục cảm ngộ kiếm ý kia.
Hàn Sâm đi vào sơn đạo hư không, chỉ chốc lát sau đã thấy được rất nhiều Hoàng Tử Công Chúa đang đi loanh quanh trên sơn đạo này. Bạch Lăng Sương cũng đang mò mẫm, cả đám chạy tới chạy lui như rùa mất đầu song lại không ai đặt chân lên thêm đá đi hướng đỉnh núi.
Không gian gấp khúc có ảnh hưởng quá lớn với họ, khiến họ không thể phân biệt ra được con đường chính xác.
Lúc này Bạch Lăng Sương đang tức muốn nổ phổi. Nàng loanh quanh ở chỗ này đã lâu, thân thể bị sức mạnh của không gian gấp khúc ảnh hưởng, càng ngày càng khó tìm đường, hơn nữa cũng càng lúc càng nặng nề hơn, song vẫn chẳng thấy bóng Hàn Sâm đâu, khiến nàng cực kỳ giận dữ.
“Tên khốn Bạch Dịch, nếu hắn dám nhận đồ của ta mà không làm việc, đợi ra ngoài rồi ta không lột da hắn không được.” Bạch Lăng Sương càng chạy càng cảm thấy cơ thể nặng nề, hầu như sắp đi không nổi nữa.
Bây giờ, Bạch Lăng Sương cảm thấy mỗi bước chân giống như cõng cả ngọn núi, toàn thân mồ hôi nhễ nhại, quần áo cũng sắp ướt đẫm tới nơi.
Ở trong sơn đạo hư không này càng lâu thì sự ảnh hưởng của không gian gấp khúc cũng càng trở nên lợi hại.
“Tên khốn Bạch Dịch, ta phải giết ngươi…” Bạch Lăng Sương lảo đảo, suýt ngã xuống đất, trong lòng hận Bạch Dịch muốn chết.
“Thập tỷ, ta không tới muộn chứ?” Một cánh tay đỡ Bạch Lăng Sương dậy, khiến nàng không ngã sấp xuống thêm đá.
Bạch Lăng Sương ngẩng đầu lên, thấy Hàn Sâm đang cười híp mắt nhìn nàng, không khỏi cắn đôi môi đỏ mọng đáp: “Sao giờ ngươi mới tới hả?”
“Đường này khó đi quá, chậm trễ mất một thời gian, chúng ta đi lên trước rồi hãy nói.” Hàn Sâm vừa nói vừa đỡ Bạch Lăng Sương đi lên.
Hết chương 2383.
Bạn cần đăng nhập để bình luận