Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1016: Huyết Dực Thú Vương

Hàn Sâm lộ ra vẻ bình tĩnh nhìn Lưu Ngọc Huyền, Hàn Sâm tinh thông đạo ám sát, cực kỳ mẫn cảm đối với sát cơ địch ý, sau khi luyện thành Động Huyền Kinh cùng Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật mở ra đệ bát thức, cảm giác càng thêm nhạy cảm.
Mặc dù Lưu Ngọc Huyền che giấu rất tốt, Hàn Sâm lại vẫn cảm thấy được địch ý, thậm chí có thể nói là sát ý.
Chỉ là Hàn Sâm lại không nói gì thêm, đi theo Lưu Ngọc Huyền tiếp tục tiến lên, cho dù là Lưu Ngọc Huyền rắp tâm hại người, con đường y đi, đối với chính y mà nói nhất định là sẽ an toàn, chỉ cần biết điểm này là đủ rồi.
Mọi người theo Lưu Ngọc Huyền dọc theo hẻm núi lớn tiến về phía trước, trên đường thật sự là không gặp phải nguy hiểm gì, mặc dù trong rừng núi thỉnh thoảng cũng có dị sinh vật qua lại, nhưng khi nhìn thấy Lưu Ngọc Huyền cùng con rùa khổng lồ kia, đều xa xa bỏ chạy, cũng không có dị sinh vật nào công kích bọn họ.
- Có tôi ở đây, mọi người cứ yên tâm, trong vòng ba trăm dặm, tuyệt đối không có ai có thể đụng tới một cọng tóc gáy của mọi người.
Nhìn dị sinh vật ở phía xa đang rời đi, Lưu Ngọc Huyền hơi ra vẻ đắc ý.
- Có thể ở chỗ này gặp được anh thì thật sự là quá tốt.
Vương Vũ cảm thán nói.
- Chuyện này cũng không coi vào đâu, đợi lát nữa chúng ta còn phải đi qua địa bàn của một con sinh vật siêu cấp thần huyết, con sinh vật siêu cấp thần huyết kia một mực giao hảo cùng với Đế Linh, có tôi dẫn đường, cam đoan mọi người có thể an toàn đi qua.
Lưu Ngọc Huyền khẽ cười nói.
Nghe Lưu Ngọc Huyền nói như vậy, Lâm Vi Vi cùng Lâm Hạ cũng đều lộ ra vẻ kinh ngạc, cảm kích nói:
- Lần này thật sự là may mắn nhờ có cậu.
- Đều là nhân loại, huống chi tôi cũng có chút bạn tốt, đây cũng là chuyện tôi nên làm.
Lưu Ngọc Huyền cười khanh khách nói.
Ngoài miệng Lưu Ngọc Huyền nói thế nhưng trong lòng lại âm thầm cười lạnh:
- Xác thực là sinh vật siêu cấp thần huyết kia có chút giao tình với Đế Linh, tôi cũng thường xuyên đi tới nơi ở của sinh vật siêu cấp thần huyết đó, còn tốn không ít tâm huyết, nịnh nọt con của con sinh vật siêu cấp thần huyết này, đến lúc đó chỉ cần cùng Thú Vương chi tử kia chào hỏi, tiêu diệt đám vướng bận chúng mày, là có thể thoải mái mang Lâm Vi Vi về rồi.
- Thằng ranh Hàn Sâm kia, không thể để cho hắn đơn giản chết đi, nếu không phải là hắn, mình cũng không cần phải phiền toái như vậy, lần này đi gặp tiểu tổ tông kia, không tránh khỏi lại phải chảy nhiều máu rồi.
Nghĩ đến sở thích đặc thù của Thú Vương chi tử kia, Lưu Ngọc Huyền cũng có chút đau đầu, thân thể rùng mình một cái, đồng thời quay sang liếc nhìn Hàn Sâm.
Thế nhưng mà cái nhìn này, lại khiến cho trong lòng Lưu Ngọc Huyền hơi kinh hãi, Hàn Sâm đang tủm tỉm cười nhìn y, ánh mắt kia vô cùng kỳ quái, khiến cho Lưu Ngọc có loại cảm giác bị nhìn thấu tim phổi, giống như mình ở trước mặt Hàn Sâm không hề mặc quần áo vậy.
- Chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra cái gì?
Trong lòng Lưu Ngọc Huyền chấn động.
Nhưng mà nghĩ lại, lại cảm thấy không có khả năng, âm thầm tự giễu:
- Mình nghĩ quá nhiều rồi, hắn là một Siêu Việt Giả vừa mới tấn chức thì có thể biết cái gì, huống chi đây là ở bên trong Quỷ Kiếp Sơn Mạch, liền Lâm Hạ đối với nơi này đều cũng hoàn toàn không biết gì cả, chỉ có thể dựa vào mình, huống chi là hắn.
Nghĩ tới đây, Lưu Ngọc Huyền nở nụ cười, nói với Hàn Sâm:
- Hàn lão đệ, cậu không cần khẩn trương, có tôi ở đây, trong vòng ba trăm dặm này không có nguy hiểm gì hết.
- Cảm ơn.
Hàn Sâm khẽ cười nói.
- Bán mày đi mày còn cám ơn tao, đúng là kẻ đần, cho dù thật sự mày là siêu cấp thần gen toàn mãn tấn thăng Siêu Việt Giả thì có thể như thế nào đây? Còn không phải đều là ngu ngốc bị tao đùa bỡn trong lòng bàn tay hay sao.
Trong lòng Lưu Ngọc Huyền âm thầm hừ lạnh.
Đi hơn mười dặm đường, quả nhiên giống như là Lưu Ngọc Huyền đã nói, trên vách núi đá ở hai bờ sông xuất hiện rất nhiều huyệt động, trong huyệt động kia có một loại thú nhỏ mọc ra hai cánh tụ tập, nhìn thấy Lưu Ngọc Huyền mang theo bọn Hàn Sâm xuôi dòng đi xuống, rất nhiều con thú nhỏ từ trong huyệt động bay ra, thành đàn bay múa xoay quanh ở phía trên hẻm núi, liếc nhìn sang, ít nhất cũng có mấy ngàn con.
Bọn Trần Hổ nhìn thấy nhiều dị sinh vật như vậy, đều trở nên hơi khẩn trương.
- Không cần khẩn trương.
Lưu Ngọc Huyền nói xong, liền phát ra một tiếng thét kỳ quái đối với đàn thú đang xoay quanh ở giữa bầu trời.
Sau khi kêu vài tiếng liên tục, những con thú nhỏ đó đều nhao nhao lui về trong huyệt động, chỉ là ở trên vách núi đá nhìn bọn họ, cũng không có ý tứ xông tới.
- Thật sự có bản lãnh.
Vương Vũ tán thán nói.
- Chuyện này không coi vào đâu, mọi người chờ một chút nữa, tôi gọi con của sinh vật siêu cấp thần huyết kia tới đón tiếp chúng ta, để cho nó hộ tống chúng ta xuyên qua hẻm núi này, sẽ không có những dị sinh vật khác dám trêu chọc chúng ta ở trong khu vực này nữa.
Lưu Ngọc Huyền rất có vẻ đắc ý.
Y vì luyện chiêu thú ngữ này, đã bỏ ra không ít công phu, nhưng đến bây giờ vẫn chỉ có thể làm một chút trao đổi đơn giản, nhưng mà nếu như đổi thành người bình thường, căn bản là không thể nào làm được tới loại trình độ này của y.
Xác thực là Lưu Ngọc Huyền cũng coi như là một nhân tài, nhân loại có thể lăn lộn tốt như vậy ở trong Tí Hộ Sở Dị Linh cũng không nhiều lắm, hơn nữa có tâm tư tỉ mỉ, lại am hiểu học tập cùng quan sát, coi như là một nhân vật hiếm có.
Lưu Ngọc Huyền một lần nữa rít gào lên, muốn đem con của sinh vật siêu cấp thần huyết kia gọi tới, việc này hắn làm khá quen rồi, cũng là chuyện quen việc dễ làm.
Nhưng mà khác với lúc bình thường, trong lúc Lưu Ngọc Huyền không ngừng thét lên, còn ẩn hàm ý tứ đưa lên tế phẩm cho con của sinh vật siêu cấp thần huyết kia, liền số lượng đều nói rất rõ ràng, ngoại trừ Lâm Vi Vi ra, bảy người bọn Hàn Sâm cùng Lâm Hạ đều bị Lưu Ngọc Huyền tính là tế phẩm.
Lưu Ngọc Huyền bắt nạt bọn họ không hiểu thú ngữ, ở ngay trước mặt bọn họ kêu ra, cũng không sợ bọn họ nghe ra mánh khóe, coi như là hữu dũng hữu mưu rồi.
Sau khi Lưu Ngọc Huyền kêu lên không bao lâu, đã nghe được bên trong hẻm núi dưới hạ du truyền đến một thét vang tương tự, không bao lâu sau đã thấy có một thú ảnh màu đỏ từ hạ du bay tới.
Toàn thân con thú kia có màu huyết hồng, đôi cánh màu máu dài đến hai mươi ba mét, thân thể hùng tráng giống như hổ, đỉnh đầu còn mọc ra một đôi sừng giống như là sừng dê, rất khác với đám thú nhỏ ở trên vách núi.
Bọn Trần Hổ nhìn thấy thế liền ngạc nhiên, Trần Hổ tán thán nói:
- Lưu tiên sinh thật sự có bản lãnh.
Hàn Sâm nheo mắt lại đánh giá con thú màu máu từ đằng xa bay tới, chỉ là thị lực của hắn tốt hơn, xa xa nhìn thấy ở trên lưng của con thú đằng kia, còn có một con Tiểu Huyết Thú đang đứng, nhưng mà hình thể lại nhỏ hơn rất nhiều, chỉ lớn cỡ con chó xồm.
Sau khi Lưu Ngọc Huyền nhìn thấy con huyết thú hùng tráng kia, sắc mặt lại hơi biến đổi một chút.
Bởi vì đó chính là sinh vật siêu cấp thần huyết Huyết Dực Thú Vương ở chỗ này, trên lưng nó chính là con Thú Vương chi tử kia, nguyên bản Lưu Ngọc Huyền chỉ là muốn gọi Huyết Dực Thú Vương con tới, trước kia cũng đều là như vậy.
Y đã đến không ít lần, nhưng lại rất hiếm thấy Huyết Dực Thú Vương, đều chỉ thấy được Huyết Dực Thú Vương con, y còn tương đối quen thuộc với Huyết Dực Thú Vương con, có thể thương lượng một chút.
Thế nhưng mà Huyết Dực Thú Vương đã đích thân đến, Lưu Ngọc Huyền cũng không dám ở trước mặt Thú Vương nói thêm cái gì, sau đó nếu như Thú Vương cũng ăn Lâm Vi Vi đi, y cũng không thể ngăn cản.
- Sớm biết như vậy thì không nên nói là đưa lên tế phẩm, chờ cho Thú Vương chi tử triệu hoán rồi mới đi tới, nói cho nó chuyện tế phẩm cũng không muộn, nhưng bây giờ thì có chút phiền phức rồi.
Lưu Ngọc Huyền cho rằng con Thú Vương kia là nghe được hắn nói có tế phẩm, cho nên mới cùng một chỗ đi tới.
Nhưng mà bây giờ cũng không phải là Lưu Ngọc Huyền có thể làm gì được nữa, chỉ có thể cầu nguyện con Thú Vương kia sẽ không ăn luôn Lâm Vi Vi.
Nếu như Thú Vương thật sự muốn ăn Lâm Vi Vi, Lưu Ngọc Huyền cũng không có ý định bảo vệ Lâm Vi Vi, ở trong mắt y, Lâm Vi Vi cũng chỉ là một đồ chơi xinh đẹp mà thôi, có thể lấy tới tay thì là tốt nhất, nhưng không đáng mạo hiểm vì cô ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận