Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1854. Nguyện vọng

Hàn Sâm không thích hứa nguyện, từ sau khi hắn gặp qua Hoàng Hôn, gặp qua nhà họ Trùng, gặp qua Nhị gia của nhà họ Ninh thì hắn vô cùng không thích hứa nguyện. Huống chi, Hàn Sâm cảm thấy tên Thiên Thần này cũng không phải thứ gì tốt đẹp.
Bá tước Kỳ Long hứa nguyện, kết quả bá tước Kỳ Long đã chết, trợ thủ được mang đến cũng gần như chết hết.
Không biết tử tước Tật Phong có ước nguyện gì hay không nhưng hắn cũng đã chết, vả lại những sinh vật dính dáng đến toàn bộ căn cứ đều bị nhiễm ấn ký Ô tộc.
Hàn Sâm trầm tư không nói gì, hiện tại hắn chỉ có thể hứa nguyện một trong hai loại, một loại là đưa ra nguyện vọng mong muốn Thiên Thần mặt trời phá bỏ ấn ký Ô tộc trên người của tất cả mọi người, đây cũng chính là phương hướng mà Thiên Thần mặt trời chỉ dẫn, nếu không tại sao Thiên Thần mặt trời lại có thể nói nhiều lời vô nghĩa với hắn như vậy?
Hàn Sâm không nghĩ mặt mũi của mình sẽ lớn hơn so với công tước Wood, Thiên Thần mặt trời nói với một tên nam tước nhỏ nhoi như hắn nhiều như thế, hiển nhiên là muốn dẫn dắt hắn đưa ra nguyện vọng như vậy.
Với nguyện vọng đó, Hàn Sâm khẳng định không thể chấp thuận. Cho dù ấn ký trên người mọi người đều được xóa đi, thế nhưng những quả trứng Ô tộc kia vẫn còn, còn có thể sẽ tiếp tục lây nhiễm. Trên người Hàn Sâm chỉ có một cây Ô Vũ, đến lúc đó còn có thể làm thế nào?
Loại phương thức hứa nguyện thứ hai chính là khiến cho huyết mạch Ô tộc nở ra, dưới tình huống Thiên Thần mặt trời không làm thương tổn đến vật hiến tế.
Dựa theo cách nói của Thiên Thần mặt trời, chỉ cần huyết mạch Ô tộc nở ra thì những ấn ký này sẽ không còn tác dụng, sẽ không làm tổn thương đến tất cả sinh vật có ấn ký, thậm chí còn có chút lợi ích.
Chẳng qua cách nói này cũng chỉ là do Thiên Thần mặt trời tự mình nói ra, rốt cuộc có đúng như vậy hay không thì Hàn Sâm cũng không dám khẳng định, nói không chừng đây là một phương thức dẫn dắt khác của Thiên Thần mặt trời.
Cho dù tất cả những phương thức này đều là sự thật, vậy thì sau khi huyết mạch Ô tộc ấp trứng nở ra sẽ như thế nào? Nó còn chưa ra đời mà đã cần một lượng lớn sinh mệnh làm vật hiến tế, chờ nó thật sự ra ngoài, có quỷ mới biết nó còn cần bao nhiêu sinh mạng nữa mới có thể trưởng thành.
Ít nhất hiện tại nó vẫn chưa có khả năng tự săn mồi, sau khi xuất hiện thì khó mà nói được, có lẽ nó sẽ còn kinh khủng hơn lúc còn trong trứng.
Hàn Sâm càng nghĩ càng cảm thấy nguyện vọng như vậy cũng không thể hứa hẹn, nếu không sẽ có mối tai họa ngầm vô cùng lớn.
Chỉ có điều bây giờ Tiểu Ngân Ngân, Tà Tình Đế và Cố Khuynh Thành đều bị khống chế bởi ấn ký Ô tộc, nếu không giải quyết, e rằng bọn họ và sinh vật trong căn cứ đều phải chết.
“Ưng thuận nguyện vọng của ngươi đi.” Giọng nói của Thiên Thần mặt trời lại vang lên, tựa như quanh quẩn không ngừng trong đại điện hư không.
Hàn Sâm vẫn như cũ không lấy ra lông sắt, hắn lại mở miệng hỏi một câu: “Thiên Thần đại nhân, trên thế giới này có phải còn có vị thần giống như ngươi, có thể thỏa mãn nguyện vọng của người khác hay không?”
“Điều này không liên quan đến nguyện vọng của ngươi.” Thiên Thần mặt trời nói.
“Quả thật điều đó không liên quan gì đến nguyện vọng của ta, chẳng qua ta có quen biết một số bằng hữu, bọn họ cũng đã ưng thuận nguyện vọng với một vị thần. Kết quả mặc dù nguyện vọng của họ đã được thực hiện, nhưng kết cục của người này còn thảm hơn của người kia. Ta rất sợ, sợ rằng sau khi ưng thuận nguyện vọng xong, ta sẽ giống như họ, có mạng để hứa nguyện nhưng không có mạng hưởng thụ.” Hàn Sâm chậm rãi nói.
“Đương nhiên bản Thiên Thần sẽ không phải là loại thần như vậy.” Thiên Thần mặt trời nói.
“Nói như vậy tức là còn có một vị thần khác giống như ngươi đúng không?” Hai mắt Hàn Sâm sáng lên, hắn vẫn luôn tìm kiếm manh mối của vị thần kia, nhưng trước sau đều không tìm được một chút dấu vết nào, không ngờ rằng lại phát hiện được manh mối ở đây.
“Hừ, làm sao tên ngụy thần này có thể đánh đồng với bản Thiên Thần được” Thiên Thần mặt trời nói.
Hàn Sâm càng thêm chắc chắn rằng Thiên Thần mặt trời thật sự biết đến sự tồn tại của vị thần khác. Hiện tại thứ mà Hàn Sâm muốn biết
chính là vị thần trong miệng Thiên Thần mặt trời cùng với vị thần mà
tiểu tổ hành động thứ bảy gặp được có phải là một hay không.
Hàn Sâm còn muốn hỏi thêm gì đó, Thiên Thần mặt trời lại nói: “Bản Thiên Thần cần nghỉ ngơi rồi, dâng Ô Vũ của ngươi lên và ưng thuận nguyện vọng, nếu không ngươi chỉ có thể đợi đến ngàn năm sau.”
“Đa tạ săn sóc đặc biệt của Thiên Thần đại nhân, tại hạ vẫn cần một khoảng thời gian nữa để suy nghĩ kỹ càng. Chờ tới ngàn năm sau sẽ lại đến xin Thiên Thần đại nhân hỗ trợ.” Hàn Sâm nói xong, lui từng bước về sau rời khỏi đại điện Tử Đồng.
Thời điểm lúc bước vào, hắn chỉ đứng trước cửa chứ hoàn toàn không dám đi vào bên trong, chính là để đề phòng không may xảy ra chuyện gì đó thì có thể rút khỏi càng sớm càng tốt.
Chẳng qua Hàn Sâm phát hiện ra mình vẫn còn đánh giá thấp Thiên Thần mặt trời này, hắn từng bước rời khỏi thì chợt phát giác ra đại môn chỉ cách hắn có một bước chân kia lại dường như chân trời trong gang tấc, lùi như thế nào cũng không thể chạm tới ngưỡng cửa.
“Sinh vật giống như con kiến, ngươi cho rằng đây là nơi nào? Há là nơi người có thể tùy ý tới lui, dâng Ô Vũ lên và ưng thuận nguyện vọng của ngươi, nếu không chỉ cần một ý niệm của bản Thiên Thần là có thể cho ngươi rơi vào địa ngục vạn kiếp bất phục, cho ngươi trải qua nỗi đau khổ của luân hồi vĩnh viễn.” Cuối cùng, giọng nói của Thiên Thần mặt trời cũng có chút cảm xúc.
“Ta đã nói rồi, ta vẫn chưa nghĩ ra được nguyện vọng nào tốt cả.” Hàn Sâm vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào quả cầu như mặt trời biến ảo không ngừng kia.
“Vậy ngươi cứ ở ngay tại nơi này chậm rãi suy nghĩ đi.” Thiên Thần mặt trời lạnh lùng nói: “Chẳng qua ngươi cần phải nhanh lên một chút, nếu không e là ngươi còn chưa kịp đưa ra nguyện vọng đã chết già ở trong này.”
Hàn Sâm khẽ nhíu mày, hắn không rõ ý tứ trong lời nói của Thiên Thần mặt trời, chỉ là rất nhanh sau đó, Hàn Sâm đã hiểu ra được ý của nó.
Hắn nhận ra móng tay và tóc của mình đều đang sinh trưởng nhanh chóng, râu cũng rất nhanh đã mọc đầy hai bên má, làn da cũng có một số thay đổi.
“Tăng tốc thời gian!” Hàn Sâm thay đổi sắc mặt.
Đám người Wood công tước ở bên ngoài đều hoảng sợ, có thể điều khiển sức mạnh thời gian, cho dù không phải chân thần thì cũng không kém xa.
Hàn Sâm nhìn qua cơ thể của mình, nếu dựa theo tốc độ như này thì thọ nguyên mấy trăm năm của hắn nói không chừng chỉ cần mấy canh giờ là đã hoàn toàn tiêu hao hết.
“Ta là Thiên Thần, chỉ cần ta nguyện ý, ta có thể làm được bất cứ việc gì” Trong giọng nói của Thiên Thần mặt trời không mang theo cảm giác lạnh lùng, thậm chí không khiến cho người ta cảm thấy hắn đang khoe khoang, chỉ giống như đang nói về một việc hết sức bình thường.
“Một khi đã như vậy, tại sao ngươi không trực tiếp lấy đi Ô Vũ mà nhất định cần ta phải hiến tế chứ?” Cơ thể của Hàn Sâm đang già đi, thế nhưng lòng của hắn không vì vậy mà hoảng loạn.
Bản thân Hàn Sâm đã từng luyện qua sức mạnh của không gian và thời gian, tuy rằng không mạnh mẽ bằng Thiên Thần mặt trời nhưng chỉ như thế cũng không đủ để làm hắn sợ hãi.
Sau khi Hàn Sân nói ra câu này, Thiên Thần mặt trời liền rơi vào im lặng, không còn phát ra âm thanh gì nữa.
Chỉ là cơ thể Hàn Sâm vẫn không ngừng lão hóa, tóc đã dài qua lòng bàn chân, râu cũng sắp dài chạm mặt đất.
Hắn vẫn thử rút lui khỏi đại điện Tử Đồng, nhưng dù lùi về sau với tốc độ tối đa thì hắn cũng không thể đến gần ngưỡng cửa, vĩnh viễn luôn duy trì khoảng cách một bước.
“Lão Hàn, ta tới đây!” Tà Tình Đế rống lên một tiếng, chuẩn bị xông vào đại điện Tử Đồng để kéo Hàn Sâm ra ngoài, hắn cũng mặc kệ cái gì mà Thiên Thần hay không Thiên Thần.
Cố Khuynh Thành cũng rút ra Thuần Quân kiếm của mình, sẵn sàng tiếp ứng Tà Tình Đế và Hàn Sâm.
“Đừng tiến vào, ta có cách.” Hàn Sâm lớn tiếng ngăn cản Tà Tình Đế xông vào.
Hết chương 1854.
Bạn cần đăng nhập để bình luận