Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 419: Hình Xăm

Trong một gian phòng ở Cương Giáp Tí Hộ Sở, Hàn Sâm nhìn Linh đang ngồi ở trước mặt mình, chỉ cảm thấy đầu mình bắt đầu to ra.
Ngày đó ở trong hang động trong lòng núi, Linh vẫn im lặng đi theo hắn, Hàn Sâm đi cô ta cũng đi, Hàn Sâm ngừng cô ta cũng ngừng, Hàn Sâm nấu cơm thì cô ta liền ăn không khách sáo, Hàn Sâm hỏi cô ta cái gì, cô ta cũng chỉ lắc đầu hoặc là gật đầu.
Hàn Sâm quyết định không hỏi cái gì nữa, nhưng mà cái đuôi nhỏ này lại như thế nào cũng không bỏ rơi được.
Hàn Sâm liền chiêu số cưỡi Kim Mao Hống chạy trốn đều đã dùng ra, hơn nữa còn là thừa dịp nửa đêm lúc cô ta ngủ để chạy trốn, nhưng mà chờ cho Hàn Sâm cưỡi Kim Mao Hống chạy một hơi hơn nửa ngày, lúc dừng lại làm chút đồ ăn, lại đã nhìn thấy Linh đang trừng đôi mắt to tỏ vẻ trông mong ngồi xổm ở bên cạnh nồi.
Hàn Sâm trên đường đi đã nghĩ hết mọi biện pháp muốn vứt bỏ cái đuôi này, ở trong mắt hắn thì đây chính là một quả bom hẹn giờ, như thế nào cũng không thể giữ ở bên người được, nhưng mà chiêu số mà Hàn Sâm có thể nghĩ tới đều đã dùng hết rồi, làm thế nào cũng không bỏ rơi được cái đuôi này.
Biện pháp duy nhất có thể vứt bỏ cô ta, chỉ sợ là cũng chỉ có thể dùng sức mạnh, nhưng mà nghĩ tới Linh có thể dùng một quyền đánh bại Hoàng Kim Sa Trùng Vương cùng siêu cấp sủng vật trang giáp, Hàn Sâm lập tức bỏ đi ý nghĩ này.
Cứ như vậy, Hàn Sâm một đường mang theo Linh về Tí Hộ Sở, nguyên bản ý nghĩ của hắn là đạo hữu chết nhưng bần đạo không chết, Cương Giáp Tí Hộ Sở có nhiều người như vậy, có lẽ là Linh sẽ vừa ý những người khác, đi theo người khác cũng không chừng, nhiều lắm là đến lúc đó hắn giúp người nọ báo cảnh sát, lại khiến cho Liên Minh đi nghĩ biện pháp.
Thế nhưng mà ai biết Linh lại như là đã nhắm chặt vào hắn vậy, Hàn Sâm đi nơi nào cô ta sẽ đi theo tới đó, quả thực giống như là một cái đuôi vậy.
Nếu như nói cô ta ngốc, nhưng mà có rất nhiều chuyện giống như cô ta rất rõ ràng, ít nhất là lúc Hàn Sâm đi tiểu tiện, Linh đều rất tự giác không đi theo hắn.
Cuối cùng Hàn Sâm không thể không đem cô ta về phòng mình ở Cương Giáp Tí Hộ Sở, nhìn Linh mà âm thầm phát sầu.
Hắn từ trong miệng Linh không hỏi ra được cái gì, lúc rời khỏi hang động, hắn cũng lật nhìn những đồ vật của Linh, cũng chỉ là một ít chế phẩm bình thường của nhân loại, từ đó cũng không nhìn ra cái gì cả, hoàn toàn không có cách nào phán đoán rốt cuộc Linh là ai, cũng không biết tại sao cô ta phải một mực đi theo mình.
- Bây giờ cũng đã về tới Tí Hộ Sở rồi, cô có thể tự mình truyền tống về nhà.
Hàn Sâm bất đắc dĩ nhìn Linh đang ngồi đối diện với mình nói ra.
Linh nhìn Hàn Sâm, đôi mắt to đen láy chớp chớp nói:
- Tôi đói rồi.
Hàn Sâm không khỏi bưng lấy trán của mình, cảm thấy mình đã nhặt được một cái đại phiền toái trở về.
- Tiểu mỹ nữ, tôi nói với cô này, tôi đã sắp tấn chức thành Tiến Hóa Giả, sau đó tôi liền sẽ rời khỏi không gian thứ nhất của Tí Hộ Sở, dù cô ở lại chỗ này cũng vô dụng.
Hàn Sâm nói lời thật lòng.
Dọc theo con đường này hắn đều đang ăn những khối gen sinh mệnh tinh hoa đó, bây giờ siêu cấp thần gen cũng đã đạt đến 82 điểm, vẫn còn thừa lại hai khối rưỡi gen sinh mệnh tinh hoa, sau khi ăn xong, có lẽ là siêu cấp thần gen sẽ có thể viên mãn.
Linh vẫn là không nói lời nào, con mắt vẫn giống như là nước suối trong, không mang theo một tia tạp chất nào, vẫn trơ mắt nhìn Hàn Sâm nói một tiếng:
- Tôi đói rồi.
Hàn Sâm cảm thấy mình đều sắp điên rồi, nhưng mà vẫn không thể làm gì khác đành đi nấu cơm.
Lúc ăn cơm, Hàn Sâm nhìn Linh đang lùa cơm vào trong miệng nói:
- Tôi nói này, đến cùng là tại sao cô phải đi theo tôi thế?
Linh hiếm thấy buông cái chén trong tay xuống, nhìn Hàn Sâm rồi đứng lên, khiến cho Hàn Sâm giật nảy mình, sau đó Hàn Sâm liền thấy Linh vậy mà thò tay cởi cúc áo của cô ta ra, sau đó liền kéo xuống.
- Cô đừng làm như vậy, tôi không phải loại người như vậy, cô cho rằng dùng sắc đẹp là có thể dụ dỗ tôi hay sao? Nằm mơ đi, tôi cho cô biết, tôi rất kiên định…
Hàn Sâm vừa thò tay che mắt của mình lại, vừa nhìn Linh qua kẽ tay vừa nghĩa chính từ nghiêm nói.
Linh cũng đã kéo áo xuống, bên trong không mặc thêm cái gì, nhưng mà đã đưa lưng về phía Hàn Sâm, con mắt của Hàn Sâm lập tức trừng lớn.
Trên tấm lưng mềm bóng loáng óng ánh không có một chút khuyết điểm nhỏ của Linh, Hàn Sâm thấy được một hình xăm, một cái hình xăm màu máu.
Đó là một cái hình xăm hình thú, giống như mèo không phải mèo như cáo không phải cáo, đỏ tươi như lửa, đầu đuôi tương liên tạo thành một đồ án kỳ dị, cái đồ án này đương nhiên là Hàn Sâm không lạ lẫm gì.
Sợi dây chuyền màu máu trên tay Hàn Sâm cùng với cái đồ án này giống nhau như đúc, Ninh Nguyệt đã nói với hắn, con dị thú này tên là Cửu Mệnh Huyết Miêu, sợi dây chuyền Cửu Mệnh Huyết Miêu này năm đó là vật tùy thân của Hàn Kính Chi, cơ hồ là chưa từng rời tay.
Bây giờ hắn lại gặp được đồ án Cửu Mệnh Huyết Miêu ở trên người thiếu nữ kỳ quái này, thật sự là khiến hắn cảm thấy có chút kinh nghi.
Linh kéo áo trở lại, bọc lại nửa người trên, sau đó trực tiếp đi đến trước mặt Hàn Sâm, thò tay ấn về phía ngực Hàn Sâm.
- Cô muốn làm gì?
Hàn Sâm lại càng thêm hoảng sợ, đã định tránh khỏi tay của Linh.
Thế nhưng mà tốc độ của Linh thật sự là quá nhanh, thoáng cái đã luồn vào trong cổ áo của Hàn Sâm, kéo sợi dây chuyền Cửu Mệnh Huyết Miêu từ trong áo Hàn Sâm ra ngoài, sau đó buông tay lui về phía sau hai bước, sau đó chỉ chỉ vào sợi dây chuyền trên cổ Hàn Sâm.
- Cô nói là bởi vì sợi dây chuyền này nên mới đi theo tôi à? Cô và sợi dây chuyền này có quan hệ gì?
Hàn Sâm có chút khó tin nhìn Linh hỏi.
Linh lại không để ý tới Hàn Sâm nữa, ngồi trở lại bưng chén cơm của cô lên tiếp tục ăn, giống như là không nghe thấy Hàn Sâm nói chuyện vậy.
Bây giờ Hàn Sâm sâu sắc hoài nghi cô gái tên Linh này căn bản là không hề ngốc, nếu cô ta không muốn nói, Hàn Sâm ngay cả một câu cũng không hỏi ra được, xem bộ dạng của Linh, Hàn Sâm liền ý định hỏi một câu nữa cũng không có.
- Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Tại sao trên lưng của Linh có hình xăm Cửu Mệnh Huyết Miêu được, cái hình xăm kia cùng sợi dây chuyền này có quan hệ gì hay không? Cô ta và Hàn Kính Chi có quan hệ gì?
Ánh mắt của Hàn Sâm phức tạp nhìn sợi dây chuyền Cửu Mệnh Huyết Miêu đang bị mình nắm ở trong tay.
Thế nhưng mà mặc kệ Hàn Sâm nghĩ như thế nào, đều cảm thấy Linh không thể nào có quan hệ gì với Hàn Kính Chi, nói như thế nào thì Hàn Kính Chi cũng là người một hai trăm năm trước, Linh mới vừa lớn lên, không có khả năng có quan hệ gì được.
- Đại khái chỉ là một sự trùng hợp đi, Cửu Mệnh Huyết Miêu cũng không phải là vật mà chỉ Hàn Kính Chi mới có.
Hàn Sâm đành phải tự an ủi mình như vậy.
- Tôi sắp đi ra ngoài, cô ở chỗ này hoặc là chính mình truyền tống về cũng được.
Hàn Sâm sử dụng truyền tống trận bên trong căn phòng về tới trạm chuyên chở.
Trong túi áo hắn còn một tấm thẻ nhớ lấy được từ trong hang động, có lẽ là đọc được nội dung bên trong thì sẽ có thể biết rõ thêm một chút chuyện.
Cái rương hợp kim kia xuất hiện ở trong hang động, hẳn không phải đơn giản là trùng hợp như vậy, có lẽ là nội dung trong thẻ nhớ sẽ có liên quan tới Linh.
Hàn Sâm mới vừa đi ra khỏi truyền tống trận, đang định dùng máy truyền tin đọc nội dung của thẻ nhớ, nhưng mà một giây sau, Hàn Sâm lại ngơ ngác ở chỗ đó.
Chỉ thấy từ bên trong truyền tống trận có một thiếu nữ có dáng dấp ngọt ngào tóc đen dài qua eo đi ra, quần áo lại có chút cũ nát, không phải Linh thì là ai.
- Không đúng… đây tuyệt đối là không đúng…
Hàn Sâm nhìn Linh, quả thực giống như là đang gặp ma.
Bạn cần đăng nhập để bình luận